Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 6

11.

Đôi mắt đỏ ngầu tôi.

 

Dù không chuyện sự thấu hiểu ngầm bao năm qua khiến tôi biết sẽ không rời đi.

 

Anh ấy chỉ đi tiêu diệt zombie.

 

Tôi ở nhà ngồi đếm thời gian trôi qua, đợi cho đến khi mặt trời lặn.

 

Ngoài cửa cuối cùng cũng có tiếng .

 

Ổ khóa xoay tròn.

 

Cánh cửa bị đẩy ra.

 

Mặc Ngôn tiến vào, lần đầu tiên chủ đứng trước mặt tôi.

 

Không có rìu trong tay, lại đi tắm và thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.

 

“Anh quá đáng vừa thôi nhá, tự mình đi kiếm chỗ tắm mà không rủ em theo.”

 

Tủi thân thực sự.

 

Trước kia chúng tôi đều là cùng nhau tắm rửa, còn muốn cùng nhau tắm cả đời.

 

Kết quả tận thế vừa đến, ấy biến thành zombie thì kỳ thị không cho tôi tắm cùng.

 

Tôi không thể không lo lắng, có khi nào thấy zombie nữ hợp gu hơn rồi ghét bỏ tôi không?

 

Mặc Ngôn im lặng tôi, đôi mắt ánh lên màu đỏ nhạt, không muốn cắn tôi như lúc trước nữa.

 

Tôi vừa khóc than vừa ngước mắt trộm , đột nhiên xoay người đi về phía cửa.

 

“Chồng ơi!”

 

Tôi hét lên, ấy dừng bước, quay đầu tôi rồi lại đi ra ngoài.

 

Ngay trước cửa.

 

Cửa không đóng, về phía tôi, chậm rãi giơ tay lên vẫy.

 

Giống như nữ quỷ đòi mạng.

 

Chỉ thiếu điều : “Tôi chet thảm quá…”

 

Nếu là người khác thì tôi đã sợ chết khiếp, lao thẳng vào phòng, đóng cửa lại rồi trốn dưới chăn run rẩy.

 

Nhưng người vẫy tay là Mặc Ngôn, tôi chẳng những không sợ mà ngược lại có chút mong chờ, vội vàng đuổi theo.

 

Kể từ khi tận thế.

 

Lần đầu tiên tôi bước ra khỏi phòng.

 

Ngay khi tôi bước ra khỏi cửa tầng một, mùi xác chết thối rữa đã xộc thẳng vào mũi.

 

Tôi gần như nghẹt thở.

 

Trên mặt đất, theo tầm mắt có thể thấy, có không dưới mười xác zombie không hoàn chỉnh.

 

Tất cả đều là Mặc Ngôn chém.

 

Dù tôi có ngốc đến mấy thì cũng hiểu ấy chém giet ở đây cả ngày chỉ để dọn đường cho tôi.

 

Chắc là vì tôi muốn biến thành zombie đi loanh quanh và tắm chung với ấy, nên giờ Mặc Ngôn muốn chứng minh rằng dù không biến thành zombie thì tôi vẫn có thể những điều đó.

 

Năm đó cũng .

 

Tôi lỡ miệng hâm mộ những nghi thức tỏ long trọng.

 

Mặc Ngôn liền cầm hoa đứng trước khu ký túc xá, dưới chân là vòng nến xếp thành hình trái tim, trước mặt mọi người, gọi tên tôi, còn quỳ một gối xuống cầu xin tôi của ấy.

 

Ngay trước cửa xe ô tô.

 

Anh dừng lại và ra hiệu cho tôi lên xe.

 

May mắn là tôi đã đỗ sát hạch lái xe khi còn học đại học, tuy vẫn chỉ là tay mơ ở thời điểm tận thế này cũng đủ xài.

 

Mặc Ngôn ngồi ở ghế lái phụ chỉ đường.

 

Tôi lái xe theo hướng chỉ, cuối cùng dừng lại trước biệt thự.

 

Cửa mở.

 

Bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa.

 

Mấu chốt là nguồn nước ở đây không bị cắt, cũng không bị máu ô nhiễm.

 

Khoảnh khắc tôi mở vòi và thấy dòng nước trong vắt chảy ra, sống mũi cay cay, suýt chút nữa cảm đến khóc thành tiếng.

 

Mo Yan tôi và chỉ về hướng phòng tắm.

 

Tôi hiểu, ấy muốn rằng ấy đã tắm ở đó, và mùi sữa tắm chính là mùi của cơ thể ấy.

 

12.

 

“Oh!”

 

Tôi chỉ vào , dậm chân: “Anh lén đến biệt thự hưởng thụ mà không rủ em. Nếu không phải em nghi ngờ dắt chó đi dạo thì cũng không có ý định đưa em đến đây đúng không?”

 

Tôi biết mình đang sự vô lý, nếu không điều , Mặc Ngôn sẽ không để ý tôi, mà chỉ đứng quay lưng rồi xa lánh tôi.

 

Mối quan hệ của chúng tôi sẽ mãi có một khoảng cách không thể vượt qua.

 

Ngay bây giờ, tôi giận dữ .

 

Anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc ngẩng đầu lên, lắc đầu phủ nhận lời buộc tội của tôi.

 

"Vậy tại sao không đưa em đến đây sớm hơn? Cần phải đợi đến khi em nghi ngờ mới ?"

 

Tôi tiếp tục ép hỏi, tôi rồi lại ra ngoài, há miệng kêu “Ư ư a a”, cố gắng giải thích.

 

“Hừ!”

 

Tôi hếch cằm lên, cố gắng kìm nén sự kiêu ngạo đang dâng lên trong lòng mình.

 

Nhìn tôi oai chưa này.

 

Thậm chí để cả zombie cũng bị tôi cho tức chet, miễn cương “ư a” mở miệng ra chuyện.

 

"Dù sao em cũng không quan tâm, từ giờ về sau không rời xa em nữa, đi tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau, ăn cơm cùng nhau."

 

Ai là vua sự vô lý nào? Chính là bà nội Vương Tiểu Y tôi đây!

 

Mặc Ngôn im lặng đi theo tôi.

 

Đi đâu?

 

Tất nhiên là phòng tắm rồi, đã lâu rồi tôi không tắm bằng nước.

 

Hí hí, quan trọng là có trai đẹp kỳ lưng cho nữa. 

 

Ôi cái cảm giác sung sướng này.

 

Nhưng tôi vẫn tắm nhanh, sợ lần sau không còn nước.

 

Tiếp đó tôi đi một vòng quanh biệt thự.

 

Tổng cộng có hai tầng, trang trí rất sang trọng, sân rộng, hàng rào cao, còn có một tầng hầm chứa rất nhiều rượu vang đỏ.

 

"Ui chồng ơi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở trong một căn biệt thự rồi. Em nhiều lắm luôn."

 

Lúc này tất nhiên phải nhảy vào vòng tay , ôm chặt lấy như gấu túi, hôn thật mạnh lên mặt rồi.

 

Mắt tên này càng ngày càng đỏ, tôi hôn mà lại dám thèm cắn tôi.

 

Mặc kệ, tôi rồi toe toét.

 

Nếu không phải vì sợ Mặc Ngôn tức giận, tôi đã đem cánh tay trắng nõn mềm mại của mình đặt lên miệng , để cho ấy cắn tôi. Sau khi cùng trở thành zombie, mỗi người chúng tôi sẽ vác một chiếc rìu đi ra ngoài chém zombie cho vui.

 

Dù sao thì đây cũng là tận thế, chết là chết thôi, cũng không có gì lớn lao.

 

Tôi là một người khá bi quan, cái chet đối với tôi chưa bao giờ là điều khủng khiếp.

 

Nhưng Mặc Ngôn muốn tôi sống, mỗi lần tôi tỏ ý muốn trở thành zombie, ấy sẽ nổi giận, mặc kệ tôi rồi chạy ra ngoài chém giet điên cuồng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...