Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 5

9.

Tôi lén , đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ thèm khát.

 

Tôi biết ấy muốn cắn mình, giống như một người đang rất đói phải đối mặt với món thịt nướng BBQ thơm phức.

 

Ai mà chịu chuyện này chứ, đổi lại là tôi thì đã nhào tới cắn mạnh rồi.

 

“Chồng à.” Tôi vòng tay qua cổ , “Em biết mình rất quyến rũ, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vụ thèm ăn này, nếu không sau này phải thế nào? Anh tính cứ đứng ngoài canh gác mãi à?”

 

Dù Mặc Ngôn có muốn thì tôi cũng không chịu, tôi đã quen với việc ôm ấy ngủ rồi.

 

Đặc biệt là trong những ngày vừa qua.

 

Mấy ngày liền, tôi ôm gối một mình khó chịu không ngủ , người cũng già đi vài tuổi.

 

Tôi kéo ngồi xuống sofa, tủi thân kể nghe mấy ngày nay tôi phải trải qua như thế nào, chỉ có thể thông qua mắt mèo bóng lưng của , thực sự vô cùng đau lòng.

 

Mặc Ngôn rất an tĩnh, thật ra trước khi biến thành zombie, ấy cũng là một người trầm , bây giờ lại càng yên lặng hơn, thậm chí còn quay đầu không tôi.

 

Tôi không thể chịu đựng , hai tay trực tiếp ôm lấy mặt ấy ép buộc quay lại.

 

Bốn mắt nhau.

 

Mắt ngày càng đỏ hơn, như thể chứa đầy máu.

 

Đột nhiên.

 

Anh đẩy tôi ra, lao ra khỏi cửa, một lần nữa đóng chặt cửa lại.

 

“Mặc Ngôn!”

 

Tôi nằm sấp trên cửa, xuyên qua mắt mèo ra ngoài.

 

Lưng quay về phía cửa, cơ thể run rẩy, hai tay nắm chặt thành nắm .

 

Mặc Ngôn đang kiềm chế, cố gắng kìm nén ý muốn tổn thương tôi.

 

Tôi đập cửa: “Chồng ơi, muốn cắn em thì cứ cắn đi. Chỉ đau một chút thôi, em nhất định sẽ không hét. Như em có thể biến thành zombie rồi cùng đi loanh quanh, sau đó tắm chung.”

 

Cơ thể cứng người, thình lình quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu tôi chằm chằm.

 

Qua lỗ mắt mèo,

 

Tôi cũng có thể cảm nhận sự tức giận của , ấy đang tức giận.

 

10.

 

“Grào…”

 

Anh đột nhiên phát ra tiếng gầm như dã thú, xoay người xông ra ngoài.

 

“Mặc Ngôn!”

 

Tôi gọi , ấy thậm chí không thèm lại, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt tôi.

 

Chạy rồi.

 

Mặc Ngôn hoảng loạn chạy trốn.

 

Tôi dựa vào cửa chờ đợi đã hơn hai tiếng trôi qua, ấy vẫn không quay lại.

 

Chân tôi tê cứng, muốn ra ngoài tìm không dám, chỉ có thể dựa vào cửa rồi từ từ trượt xuống, nước mắt không kìm mà rơi đầy mặt.

 

Mặc Ngôn sẽ không thực sự bỏ chạy, không bao giờ quay lại chứ?

 

Nếu biết trước mọi chuyện thành ra , tôi đã không dụ dỗ ấy.

 

Rõ ràng người ta đang đói, tôi còn giơ tay ra, giận dỗi cầu cắn.

 

Cái tật xấu gì thế này?

 

Dù sao đổi lại là tôi, đã đói thành như , Mặc Ngôn còn cầm xiên nướng lắc lư trước mặt tôi, tôi không tức giận rồi đánh một trận mới là lạ.

 

Trời đã sáng rồi.

 

Tôi nấp sau cửa sổ ra ngoài, thấy một vài con zombie đang lang thang xung quanh.

 

Đã qua nửa tháng, không thấy một người nào còn sống, cũng không biết nơi này còn ai không, dù sao nếu không có Mặc Ngôn thì tôi đã sớm bị zombie cắn hoặc là chet đói rồi.

 

Tới rồi……

 

Anh ấy đây rồi……

 

Mặc Ngôn xuất hiện với chiếc rìu trong tay, giơ tay lên và chém vào đầu con zombie.

 

Khung cảnh đẫm máu và bạo lực.

 

Tôi suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng, vội vàng bịt chặt miệng lại.

 

Một nhát chém một cái xác.

 

Đột nhiên, ấy quay lại tôi, với đôi mắt đỏ như máu.

 

Anh chàng này đang trút giận.

 

Trước kia là một người lịch thiệp và dịu dàng, biến thành zombie rồi thì lại trở nên hung bạo.

 

Nhưng tôi không sợ, ấy vung rìu ra từng đòn… Ui cái cảm giác này, không uổng là người đàn ông của tôi, quá đẹp trai, quá ngầu, mạnh mẽ hết sức ~

 

Nếu không phải sợ thu hút lũ zombie tới, tôi đã vỗ tay cổ vũ, huýt sáo khen : “Chồng ơi, 666, Ông xã em number one, number one, number one….” 

 

Nhưng càng xem tôi càng hoảng sợ.

 

Mặc Ngôn hình như là điên rồi, cứ chém rồi lại chém, rồi lại chém.

 

Những zonbie trước mặt giống như củi khô, còn ấy là dụng cụ bổ củi hình người, không biết mệt mỏi, tay chưa từng dừng lại, thậm chí cả mắt cũng không chớp lấy một cái, cũng không biết mắt có mỏi không.

 

Tôi nằm trên cửa sổ , thấy càng ngày càng khuất tầm mắt, tôi vội vàng hét lên: “Chồng ơi, quay lại đi, em xin , em hứa sẽ không bao giờ dụ dỗ nữa.”

 

Thực sự, tôi sẽ không bao giờ kiêu ngạo kề tay lên miệng nữa, sẽ mặc đồ kín đáo hết, không lộ chút da thịt nào.

 

Bước chân của Mặc Ngôn dừng lại, máy móc quay người lại.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...