7.
Tay đột nhiên cứng đờ.
Tôi ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Mặc Ngôn, đang tôi với vẻ khát máu.
“Chồng à!”
Dù đã chuẩn bị tinh thần tôi vẫn co rúm người lại vì sợ hãi.
Giọng rụt rè.
Anh ấy chằm chằm vào tôi, thời gian tựa như đã trôi qua cả thế kỷ.
Đột nhiên, đẩy tôi ra và đóng sầm cửa lại.
“Rầm!”
Âm thanh cực kỳ vang dội trong đêm tối, như sấm sét rung chuyển màng nhĩ.
“Anh mở cửa cho em đi mà.”
Tôi đập cửa, qua lỗ mắt mèo chỉ có thể thấy bóng lưng của Mặc Ngôn..
Không có tiếng đáp lại, cứng ngắc như tượng, canh gác nhà chúng tôi.
"Ôi!"
Tôi ôm bụng rên rỉ đau đớn: “Ui da, bụng em đau quá, chồng ơi, bụng em đau quá…”
Cuối cùng người cũng chịu quay lại, qua mắt mèo, tôi thấy đang chằm chằm vào cánh cửa.
“Ui da…”
“Đau quá……”
“Chồng ơi……”
Tôi từ từ trượt xuống, nằm trên mặt đất, giọng ngày càng yếu đi.
Thực tế……
“Em sắp chet rồi. Nếu không vào cứu thì em chet thật đó.”
Chỉ một giây sau khi tôi im lặng.
Ổ khóa xoay tròn, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm bất ở đó.
Anh bước vào.
Khi đến gần, tôi có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người .
Tên khốn này còn tắm rửa?
Đây chắc chắn không phải là mùi sữa tắm của chúng tôi.
“Mẹ nó… còn ở bên ngoài tắm rửa, có phải lén em dắt chó đi dạo không?”
Tôi chợt mở mắt, lao tới, một tay túm lấy cổ áo , tay còn lại mò mẫm lên xuống, da thịt cứng ngắc, không có nhiệt độ, tuyệt đối không lạnh thấu xương.
Về việc dắt chó đi dạo, đó là một trò giữa chúng tôi.
Cách đây rất lâu, chúng tôi cùng nhau xem một chương trình giải trí bắt gian, trong thời gian dắt chó đi dạo, nam chính đã đi ra ngoài kiếm gú.
“Làm sao?”
“Anh chằm chằm em gì?”
“Nói mau, có phải có người khác bên ngoài không?”
“Đã thế còn dám ở ngoài tắm rửa?”
“Không thèm vào nhà, cũng mặc kệ em, có phải hết em rồi đúng không?”
Tôi vắt chéo hai chân rồi ôm chặt lấy giống như một con gấu túi, miễn cho tên này đẩy tôi ra xong lao ra ngoài không nhận người.
Anh đứng bất , tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
“Làm sao? Đừng tưởng trừng mắt như là em sợ nhá.”
Tôi giơ tay để ngang miệng Mặc Ngôn: “Có giỏi thì cắn đi, đợi em biến thành zombie rồi sẽ cắn ngược lại .”
Anh quay đầu không thèm tôi, cũng không gì, cả người cứng đờ như khúc gỗ, giống như đang âm thầm phản kháng.
À không đúng, là nhẫn nhịn.
Sự thèm khát đang bao trùm lấy Mặc Ngôn, cho dù ấy đã quay đầu đi chỗ khác, tôi vẫn có thể cảm nhận .
“Sao không để ý tới em?”
“Có phải hết em rồi đúng không?”
“A, có phải đang cặp kè với con ả zombie đồng loại ở bên ngoài đúng không?”
“Các người cùng nhau đi lang thang ban đêm, cùng nhau ăn thịt người, cùng nhau tắm rửa sau khi ăn xong. Nói tóm lại là càng có chung nhiều sở thích hơn chứ gì?”
Tôi càng càng nâng cao giọng, Mặc Ngôn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu một cách cứng ngắc.
Vẫn còn chối?
Tôi ghé sát vào cổ áo của , hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu hôn lên mặt : “Mùi này không đúng, đây là mùi nước hoa của người khác.”
Anh ấy yên lặng tôi, màu đỏ tươi trong mắt dần dần nhạt đi, giống như không còn thèm ăn nữa vì bị tôi phiền, đồng thời lộ ra dấu vết của căng thẳng.
Tôi trừng mắt : “Anh không thành thật khai báo thì không xong với em đâu.”
Mặc Ngôn mở miệng không phát ra âm thanh nào, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Tôi tiến về phía trước, vô thức lùi ra sau, tránh né môi của tôi đang lại gần.
"Anh thật sự không còn em nữa rồi, trước đây toàn chủ hôn em, giờ lại né tránh, … huhu… thay lòng đổi dạ….”
Tôi òa lên khóc, lấy tay ôm mặt, lén lút biểu cảm của Mặc Ngôn qua khe hở ngón tay.
Anh ấy vẫn tôi chằm chằm, không chớp mắt cũng không một lời, chỉ lặng lẽ đứng đó như cái cọc gỗ.
Một lúc lâu sau……
Khi tôi gần như không thể giả vờ nữa, ấy đột nhiên cúi xuống, dùng môi chạm nhẹ vào trán tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn thấy sao?