Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 3

5.

"Em đếm đến ba. Nếu không quay lại, em sẽ mở cửa."

 

“Một!”

 

“Hai!”

 

Tay tôi đã nắm trên tay nắm cửa, bóng lưng vẫn quật cường như trước.

 

“Ba!”

 

Tôi xoay ổ khóa, bất ngờ quay lại, nhe ra tám cái răng, đã thế còn rất trắng.

 

Tôi: "Hung dữ cái gì, đừng tưởng biến thành zombie rồi thì em sợ nhé.”

 

Động tác nhe răng của cứng đờ.

 

“Cụp cái răng vào, không thì em đem cánh tay của mình đặt vào miệng đấy. Cùng lắm thì em trở thành zombie với .”

 

Tôi vừa xong, lập tức ngậm miệng lại, yên lặng xoay người.

 

"Quay mặt lại, em cho quay đi à?”

 

Giọng tôi hơi lớn, ông lão bên cạnh xông tới.

 

Mặc Ngôn cầm rìu chém qua, sau đó lặng lẽ quay người lại, vào mắt mèo, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.

 

Anh ấy vẫn không có cách nào đối phó tôi.

 

Tôi muốn nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

 

Ba năm trước, quỳ một bên gối, ngẩng đầu lên sẽ bảo vệ tôi cả đời, ai ngờ ba năm sau lại dùng phương pháp này để bảo vệ tôi.

 

Thế giới bên ngoài ngày càng trở nên tàn khốc.

 

Vị trí hiện tại của tôi ở ngoại ô thành phố, dù ở trên tầng 5, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc và mùi xác chet thối rữa.

 

Đây là miền nam và đang là mùa hè.

 

Giữa cái nắng hè oi bức này, tổ hợp mùi kia thực sự khiến tôi chỉ muốn nôn mửa.

 

Sáng sớm.

 

Tôi vẫn đang mơ màng ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở.

 

Trong nháy mắt, tôi bật dậy và lao ra ngoài.

 

Cửa lớn hơi mở ra, Mặc Ngôn đứng ở ngoài nhét túi lớn túi nhỏ vào bên trong `.

 

“Chồng ơi!”

 

Tôi hét lên đầy phấn khích.

 

Động tác của khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu.

 

Đây là biểu hiện của sự thèm ăn.

 

Tôi chính là con mồi ngon nhất, còn ấy lại là mãnh thú đáng sợ.

 

6

 

Tôi sợ đến mức rụt cổ lại.

 

Sắc mặt tối sầm, ném đồ đạc vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

“Chồng ơi!!!”

 

Tôi lao tới.

 

Cánh cửa đã bị khóa, tôi chỉ có thể thông qua mất mèo bóng lưng của

 

Chợt có hai con zombie lao tới.

 

Mặc Ngôn nhặt rìu lên, hung hăng chém từng con một.

 

"Chồng ơi, em nhớ ."

 

Tôi cắn môi, mũi đau nhức, nước mắt rơi xuống.

 

Lưng cứng đờ, một lúc lâu sau cũng không quay đầu lại, chỉ ôm chặt cán rìu.

 

Anh ấy vẫn không muốn gặp tôi.

 

Tôi có cảm giác như ấy sợ mình sẽ mất kiểm soát rồi tổn cho tôi.

 

Ngoài kia là một thế giới ăn thịt người.

 

Trong những ngày đầu tiên, vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hét của con người.

 

Giờ thì hầu như không nghe thấy tiếng người nữa.

 

Chỉ có tiếng zombie gầm gừ và tiếng răng nghiến nhẹ vào xương.

 

Điện cũng đã bị cắt từ lâu

 

Đến ngày thứ tám, ngay cả vòi nước cũng ngừng chảy ra máu.

 

Mặc Ngôn đang chuyển đồ đạc vào phòng.

 

Phòng khách đã sớm chất đầy các loại thực phẩm và đồ dùng.

 

Anh vẫn canh giữ ngoài cửa.

 

Anh ấy đã dọn sạch zombie trong hành lang, cho dù tôi có chuyện cũng không có con nào lao ra ngoài, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

 

“Chồng ơi, ngắt điện rồi, thịt mang về đều đã bị hỏng.”

 

Tôi dựa vào cửa trò chuyện với .

 

Mặc Ngôn không quay đầu lại cũng không trả lời, từ khi biến thành zombie không còn gì nữa, chắc là đã mất đi khả năng giao tiếp, tôi biết vẫn có thể hiểu lời tôi .

 

Ngày thứ mười lăm sau khi tận thế.

 

Mặc Ngôn đã xử lý toàn bộ zombie trong tòa nhà, ngay cả xác chet trên mặt đất và những cái đầu bị nổ tung cũng không còn nữa.

 

Anh ấy vẫn không chịu gặp tôi, ngày nào cũng lén lút nhét đồ vào phòng, thậm chí chỉ đứng ở cửa mà không vào.

 

Tôi cần ấy à?

 

Zombie đều chet hết rồi, hai chúng tôi không thể vui vẻ mà sống cùng nhau à?

 

Rạng sáng.

 

Tôi nấp sau cánh cửa, chằm chằm ổ khóa cuối cùng cũng khẽ xoay.

 

Bàn tay khô héo của thò vào.

 

Tôi vội chộp lấy nó: “Để em xem, coi thử lần này có bắt không?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...