Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 2

3.

Ngày đầu tiên sau khi thế giới bị virus xâm chiếm.

 

Bạn trai tôi biến thành zombie, mà tôi chỉ có thể ấy thông qua mắt mèo.

 

Bốn mắt nhau.

 

Anh nhe răng trợn mắt trừng tôi, sau đó xoay người đưa lưng về phía cửa.

 

Anh ấy không rời đi mà vẫn đứng canh gác ngoài cửa, có zombie đi ngang qua liền trực tiếp giơ nắm lên.

​​

Chúng tôi một căn hộ riêng.

 

Một phòng ngủ và một phòng khách.

 

Ngoài cửa là hành lang dài chật hẹp, khá đông hàng xóm láng giềng.

 

Khi virus zombie bùng nổ.

 

Trong khu nhà đã không ít người bị nhiễm bệnh, nhiều người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn đang ngủ, đã bị người bên gối cắn vào cổ họng.

 

Cách duy nhất tôi có thể thấy Mặc Ngôn, chính là thông qua lỗ mắt mèo bé xíu này.

 

Vô số lần tôi ra ngoài, chỉ thấy bóng lưng của người trước cửa, chưa từng thấy ấy quay đầu lại, tựa như đã trở thành một tác phẩm điêu khắc, không cảm nhận mệt mỏi.

 

“Mặc Ngôn!”

 

“Này, Mặc Ngôn!”

 

Xung quanh dường như không có con zombie nào, tôi chằm chằm vào gáy , nhỏ giọng gọi.

 

Cử !

 

Anh ấy cử rồi!

 

Anh chậm rãi quay lại, đôi mắt trắng dã tôi chằm chằm qua mắt mèo.

 

"Anh có còn nhớ em không?"

 

"Em là vợ nè, canh giữ ngoài cửa là vì bảo vệ em."

 

Tôi hơi nâng cao giọng, đột nhiên một con zombie lao tới, bị Mặc Ngôn túm tóc, hung hăng đập vào bức tường bên cạnh.

 

“Ầm!”

 

Cái đầu kia trực tiếp bị đập vỡ.

 

Tôi chỉ có thể thấp giọng chửi “Mẹ nó”, thế giới zombie bạo lực vãi…

 

Mặc Ngôn từng là một chàng trai tốt bụng, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mà giờ hiện tại, một chút là trực tiếp cho nổ tung đầu người.

 

"Âu mai ca, chồng ơi, đỉnh quá.”

 

"Mấy con zombie kia gì có trình so với , mãi xịn~”

 

Nịnh nọt thì vẫn phải nịnh.

 

Tay Mặc Ngôn buông lỏng, con zombie kia rơi xuống đất. Anh chằm chằm vào mắt mèo.

 

Dù cách nhau một cánh cửa.

 

Tôi vẫn có thể cảm nhận sự thèm khát máu thịt của ấy đối với tôi.

4.

Trong nhà hết nước rồi.

 

Cứ tiếp tục như , ngay cả khi tôi không biến thành zombie thì cũng khó có thể sống sót.

 

Suy cho cùng, không có hệ thống hay bàn tay vàng, cũng không có tin nhắn bí ẩn nào nhắc nhở tôi tích trữ đồ trước khi virus zombie bùng phát.

 

Cho nên, vô cùng đau lòng thông báo rằng, mới bước sang ngày thứ hai, nhà chúng tôi đã rơi vào trạng hết đồ ăn thức uống. Quỷ mới biết có phải có người chet trong hồ chứa nước hay không, tóm lại nước chảy từ vòi toàn là máu.

 

Dáng người Mặc Ngôn thẳng tắp đứng đó, cũng không biết nghe hiểu không.

 

Bây giờ là ban đêm.

 

Tôi buồn ngủ nên thấy quay người đi thì trở về phòng ngủ.

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy trước cửa có ba thùng nước khoáng lớn, còn có một đống đồ ăn, khoai tây chiên và bánh quy đều là những hương vị tôi thích nhất.

 

"Chồng ơi, vẫn nhớ em đúng không~"

 

Tôi lao tới, dựa vào cửa và ra ngoài qua mắt mèo.

 

Mặc Ngôn vẫn đứng đó, quay lưng về phía tôi.

 

So với lúc trước, trong tay có thêm một chiếc rìu sắc bén.

 

Tôi đoán giọng của tôi đã thu hút lũ zombie.

 

Bà lão hàng xóm nhe răng chạy tới.

 

Mặc Ngôn cầm rìu chém một nhát.

 

Đầu của bà lão bay ra ngoài, thân thể run rẩy ngã xuống, vẫn co giật, phải rất lâu sau mới ngừng cử .

 

“Chồng ơi.”

 

Tôi hạ giọng, Mặc Ngôn chậm rãi quay người lại, đôi mắt trắng dã vô hồn, chỉ lạnh lùng chằm chằm vào lỗ mắt mèo.

 

"Nếu như còn nhớ rõ em là ai, chỉ cần gật đầu ra hiệu cho em một chút thôi.”

 

Cả người tôi dán sát vào cửa quan sát bên ngoài, ấy lại quay đi, để lại bóng lưng cho tôi, ý là không còn nhớ.

 

"Mặc Ngôn, đừng tưởng như là có thể lừa em. Nếu không chịu hợp tác, có tin là em lập tức mở cửa xông ra ngoài không?"

 

Tôi rất tức giận, rõ ràng là nhớ, thậm chí có thể nghe hiểu lời của tôi.

 

Còn giả bộ!

 

Giả bộ cái rắm!

 

Zombie thì sao, tôi cũng không có phân biệt chủng tộc với zombie.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...