1.
Sắc mặt tái nhợt, giọng trầm thấp lại lộ ra điệu bộ cực kỳ bình tĩnh: “Anh ra ngoài trước, em khóa cửa cẩn thận lại, cũng đừng đi ra ngoài.”
“Anh ơi.”
Tôi nắm lấy tay , sợ hãi và tuyệt vọng bỗng ùa đến.
"Không sao đâu. Trên bàn có sữa đậu nành và quẩy nóng. Em ăn một chút đi, ở bên ngoài trông coi, sẽ không đi hết.”
Anh đẩy tay tôi ra từng chút một, thái độ rất kiên quyết.
"Không, em không muốn."
Tôi không buông tay, ngược lại nhào đến ôm thật chặt.
Tôi không muốn ấy rời đi, dù chỉ ở ngoài cửa cũng chẳng khác gì ngăn cách hai thế giới.
"Anh có thể sẽ biến thành zombie."
"Em không sợ!"
“Nếu thực sự biến đổi thì em cũng sẽ cùng biến đổi.”
Tôi sẽ không buông tay, ngay cả khi bản thân chet đi.
Anh vẫn bất , im lặng trong vài giây rồi khẽ thở dài.
Đối với tôi,
Anh vẫn luôn bất lực, không thể từ chối.
Quẩy và sữa đậu nành trên bàn còn nóng, bởi vì tối hôm qua tôi muốn ăn, cho nên thừa dịp sáng sớm tôi còn chưa tỉnh ngủ, đã ra ngoài mua.
Ai ngờ trên đường trở về, một người đàn ông từ đâu nhào tới, cắn mạnh vào cổ .
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Người dân xung quanh gào thét chói tai rồi chạy tán loạn.
Mặc Ngôn cũng vội vàng phản ứng lại, đẩy người kia ra rồi bỏ chạy. Trên đường trở về, vô số người sống bị đè xuống đất cắn.
Thậm chí ngay dưới lầu, người phụ nữ sống ở đối diện chúng tôi cũng bị chồng mình đè trên mặt đất điên cuồng cắn xé, ruột cũng bị moi ra.
2.
"Anh sẽ biến thành zombie, chỉ có đi ra ngoài thì em mới an toàn."
Mặc Ngôn ngồi trên sô pha, máu đã không chảy nữa, mắt đỏ ngầu, ngước lên tôi với vẻ khát máu.
"Vậy thì sao? Nếu thực sự biến thành zombie, chỉ còn lại một mình em cũng không thể sống nổi, chẳng thà để cắn còn hơn bị người khác cắn."
Tôi cắn mạnh miếng quẩy nóng, ép ra những lời cuối cùng từ kẽ răng.
Mặc Ngôn không đáp lại, hai mắt càng ngày càng đỏ, giống như bị nhuộm bởi máu, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, gân cổ trên cổ từng chút một nổi lên, trông cực kỳ đáng sợ.
“Anh ổn không?”
Tôi vội vàng tiến lại gần lại bị thô lỗ đẩy ra.
"Không ra ngoài!"
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã lao ra khỏi phòng.
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sầm lại, không cho tôi cơ hội phản ứng.
"Ah……"
Ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết thống khổ của .
Tôi cố gắng mở cửa, giọng run rẩy cầu xin: “Tiểu Y, nghe một lần, chỉ một lần này thôi, đừng ra đây.”
Một cánh cửa như ngăn cách hai thế giới.
Tôi ở bên trong, ở bên ngoài, tôi dựa vào cửa khóc gọi tên : "Mặc Ngôn..."
“Không sao đâu, ổn mà.”
Lúc đầu, ấy vẫn có thể đáp lại tôi, cho đến khi không còn tiếng gì nữa.
“Mặc Ngôn!”
“Mặc Ngôn!”
Tôi hét lên trong nước mắt, gõ nhẹ vào cửa, cầu xin đáp lại.
Nhưng không.
Không có gì hết.
Tận đến lúc ngoài cửa vang lên một tiếng gầm trầm thấp, giống như dã thú nổi giận.
"Mặc Ngôn, là à?"
"Mặc Ngôn, ơn trả lời em đi có không?”
Tôi đứng dậy, qua mắt mèo.
Mặc Ngôn đang đưa lưng về phía cửa, trước mặt là cặp vợ chồng nhà đối diện.
Nửa bên mặt của người vợ bê bết máu thịt, ruột còn treo lủng lẳng ở bên ngoài, còn ông chồng thì nhe răng, trợn mắt ra oai với Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn không tránh ra, chỉ đứng yên như núi.
Người đàn ông kia nhào tới.
Tim tôi chợt dâng lên cổ họng, suýt thì hét lên.
Mặc Ngôn túm tóc gã, đập mạnh vào tường bên cạnh.
“Ầm!”
Tiếng đập kèm cảnh tượng ‘dưa hấu nổ tung’ thực sự quá đẫm máu.
Tôi xém nôn mửa tại chỗ.
Người phụ nữ còn lại sửng sốt một lúc, tựa như cảm thấy sợ hãi nên vội vàng bỏ chạy.
Gã kia đã hoàn toàn bất .
Lúc này Mặc Ngôn mới chậm rãi xoay người, tôi mới phát hiện ra đồng tử của đã trắng dã.
Hai con zombie vừa rồi cũng như .
Đồng tử trắng bệch, ánh mắt vô hồn, Mặc Ngôn cũng đã biến thành zombie.
Bạn thấy sao?