Toàn thân run lên, rồi những ngón tay mảnh khảnh của hạ xuống nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi.
Tôi áp mặt vào lưng , cọ nhẹ.
“Trần Cảnh Thâm… bắt nạt em.”
“Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên.”
“Em giận rồi, không muốn chuyện với .”
“Một ly trà sữa khoai môn có đủ không?”
“Không đủ……”
“Em cũng thèm món giò heo quay ở cổng trường, loại cay cay á.”
Cả hai chúng tôi điều đó gần như đồng thanh.
Tôi nghe thấy tiếng khúc khích của khiến tôi không thể không muốn đánh một cái.
Trần Cảnh Thâm nắm chặt tay tôi, xoay người ôm tôi vào lòng.
Anh cúi đầu hôn tôi.
Tôi ngước mặt lên đáp lại .
“Trần Cảnh Thâm, đêm nay em muốn ở bên .”
“Em không muốn về với chồng con sao?”
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, thở nhẹ một hơi, cúi đầu chạm vào trán tôi, hình như khẽ một tiếng.
Tôi ôm chặt eo : “Anh cứ đi, có đồng ý hay không.”
Trần Cảnh Thâm tôi rất lâu, tôi không dám thẳng vào mắt ấy, nên từ từ quay mặt đi.
“Giang Nghiên.”
“Ừm.”
“Kể từ khi bắt đầu em, chỉ cần đứng trước mặt em, toàn bộ giới hạn của đã không còn nữa rồi.”
Anh hơi nghiêng người hôn nhẹ lên môi tôi: “Anh đồng ý.”
Trần Cảnh Thâm đưa tôi trở lại nơi ở của ấy.
Anh mới từ nước ngoài trở về thành phố này, gia đình đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố khi học đại học.
Khi hai chúng tôi nhau, chúng tôi đã sống chung với nhau một năm.
Dù đã chia tay hai năm nơi này như xưa.
Tôi vừa bước vào cửa, Trần Cảnh Thâm đã ôm tôi và ngồi lên chiếc tủ ở ngay cửa ra vào.
“Hai năm qua … không đến đây sao?” Tôi hỏi .
Trong khi hôn tôi, Trần Cảnh Thâm mơ hồ thì thầm: “Em không cảm nhận sao?”
Tất nhiên tôi có thể cảm nhận nó, tôi chỉ không thể tin .
Tôi đáp lại nụ hôn của , hai chân của tôi quấn lấy eo
Ôm eo : “Trần Cảnh Thâm…”
“Ừm?”
“Anh sẽ không thích em…”
Tôi nắm tay , nhẹ nhàng vén chiếc áo len lên, để đầu ngón tay đặt trên vết sẹo ở bụng dưới của tôi.
“Em đã sinh con, sẽ chán ghét em sao?”
Anh ấy rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát, trong khoảnh khắc tiếp theo, ấy cắn tôi dữ dội cho đến khi môi tôi bị cắn rách và chảy máu.
“Giang Nghiên.”
Anh thở hồng hộc, hai mắt đỏ hoe, vừa hận vừa kìm lòng , cuối cùng vẫn là không bỏ , mềm lòng.
“Anh nợ em.”
Anh bế tôi lên và đá tung cửa phòng ngủ.
Tôi bị nặng nề ném lên giường lớn, một tay cởi cúc áo, một tay kéo thắt lưng ra.
Bạn thấy sao?