Vạn Lần Yêu Em – Chương 2

Có một sự im lặng ngay lập tức bao quanh.

Nhiều người tôi.

Đôi mắt của Trần Cảnh Thâm cũng rơi trên mặt tôi.

Tôi cảm thấy đau cổ họng rát, trên khuôn mặt tôi vẫn nở một nụ thờ ơ.

“Đương nhiên rồi.”

Trần Cảnh Thâm vừa , vừa rời mắt khỏi mặt tôi, sang ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên nụ dịu dàng.

“Sao trước kia không phát hiện ra em lại dễ ghen như chứ.”

Anh gõ nhẹ vào chóp mũi của Lâm Tuyền, giọng đầy cảm.

Tầm của tôi đột nhiên mờ đi.

Trước đây khi nhau, ấy luôn thích kiểu này, chỉ vào chóp mũi tôi, tôi hơi ghen tuông, hơi ngốc nghếch.

Nhưng.

Đã hai năm rồi.

Giang Nghiên à, mày còn đang trông chờ gì nữa đây?

Mong đợi người đàn ông bị mày ruồng bỏ một cách phũ phàng vẫn còn mày như trước?

Đừng mơ nữa.

Tôi không nhớ chính xác bữa tiệc đã kết thúc như thế nào.

Lâm Tuyền thấy tôi đang đợi xe buýt bên đường và khăng khăng đòi đưa tôi về.

Tôi lắc đầu và từ chối nhiều lần, Lâm Tuyền vẫn không bỏ cuộc.

Trần Cảnh Thâm, người đang đứng hút thuốc, : “Nếu Tiểu Tuyền muốn đưa em về nhà thì em lên xe đi.”

“Thực sự không cần đâu…”

“Không cần thì thôi.”

Trần Cảnh Thâm lạnh lùng tôi một cái, sau đó quay người đi về phía xe: “Tiểu Tuyền, đi thôi.”

Lâm Tuyền nắm lấy cánh tay tôi và : “Chị Giang Nghiên, muộn như thế này không an toàn, để bọn em đưa chị về đi.”

Trong thâm tâm tôi biết rất rõ rằng Lâm Tuyền cố thể hiện cảm trước mặt tôi.

Thật ra ta bận tâm gì, với bộ dạng bây giờ của tôi, cũng không đáng để ta bận tâm.

Tôi hơi say, Lâm Tuyền kéo tôi như thế này, tôi chóng mặt đến mức không thể đứng dậy.

Cô ta không có dấu hiệu bỏ cuộc.

Tôi tự nhạo mình và loạng choạng lên xe.

Xe đi nửa đường, Lâm Tuyền nghe điện thoại và Trần Cảnh Thâm dừng xe bên đường.

Nhìn ấy lên xe vội vã rời đi, tôi không khỏi có chút sững sờ.

“Em cũng xuống xe đây, gần tới nơi rồi…”

Trần Cảnh Thâm từ kính chiếu hậu liếc tôi một cái, trầm giọng : “Anh vừa nhận tin trong bệnh viện có một ca phẫu thuật gấp.”

Tôi hơi mù mờ.

“Em đến bệnh viện cùng , đợi đưa em về.”

“Không cần phiền phức như đâu.”

“Em là con , buổi tối không an toàn.”

“Chồng em sẽ tới đón em.”

Anh đạp phanh thật mạnh, bánh xe cọ xát với mặt đất gần như xuất hiện những tia lửa.

“Giang Nghiên.”

Trần Cảnh Thâm trầm giọng gọi tên tôi và quay sang tôi.

Lòng tôi đau như bị một con dao cùn cứa phải.

“Em xuống xe đây, tạm biệt.”

Tôi vừa mở cửa, Trần Cảnh Thâm đã nhanh chóng tháo dây an toàn bước xuống xe.

Đi vòng ra ghế sau, nắm cổ tay tôi rồi trực tiếp ấn cả người tôi vào ghế sau.

“Chồng?”

Trần Cảnh Thâm tôi với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Giang Nghiên, em kết hôn với ai, khi nào, !!!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...