Tôi cắn ống hút, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Không trách dì, lúc đó dì không sai.”
“Sao em không kể cho nghe về gia đình em?”
“Lúc đó muốn với , là trai của em, là người em tin tưởng và muốn dựa vào nhất. Lúc đó, thực sự suy nghĩ đầu tiên của em là đi tìm .”
Tôi mỉm , nỗi đau ngày xưa tưởng chừng như nguôi ngoai, giờ sao có thể ra nhẹ tênh như .
“Vậy sao em không đi?”
Tôi chớp mắt, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra.
“Xảy ra sự cố, tai nạn xe nên không gặp .”
“Em bị thương ở đâu? Giang Nghiên, sao em không gì với …”
Trần Cảnh Thâm nắm lấy tay tôi, tôi có thể thấy sự lo lắng trong mắt ấy.
Tôi biết điều đó, nếu không phải vì vụ tai nạn, nếu không vì vụ tai nạn ô tô đó thì sao tôi có thể biết mình đang mang thai.
Trần Cảnh Thâm và tôi có thể sẽ không xa nhau tận hai năm..
“Không nghiêm trọng, chỉ là trầy da một chút mà thôi, lúc đó cũng không cần nhập viện, yên tâm.”
Tôi thậm chí còn nhảy tới trước mặt ấy vài lần: “Anh xem, em có thể chạy nhảy là rồi.”
“Giang Nghiên, đã tìm hiểu từ lâu rồi, thực ra em chưa kết hôn.”
“Ừm.”
“Nhưng em đã có một đứa con , tính thời gian …”
“Trần Cảnh Thâm, cho em hai tháng, sau hai tháng, em sẽ cho biết tất cả, không?”
“…Được.”
“Vậy… bây giờ em có thể mượn phòng tắm của để tắm không?”
Tôi nghiêng đầu , có chút ranh mãnh.
Trần Cảnh Thâm tôi một lúc rồi nhẹ gật đầu: “Đương nhiên.”
Tôi từ nhà tắm bước ra thì ôm hôn tôi.
Rất thấp giọng hỏi: “Buổi tối không trở về, con của em sẽ không loạn sao?”
“Dì của em mấy ngày nay đều ở đây.”
“Vậy tối mai em có đến đây không?”
“Được, chỉ cần có thể chịu .”
Trần Cảnh Thâm thầm bên tai tôi: “Chưa biết ai mới là người yếu đuối đâu.”
“Bây giờ không giống trước kia nữa rồi, cho rằng hai năm này em khổ luyện là vô ích sao? Thể lực của em tốt hơn trước rất nhiều.”
“Vậy sao?”
“Anh có muốn thử không?”
Tôi quay lại, nắm lấy vạt áo choàng tắm của ấy và nhẹ nhàng đẩy ấy xuống giường.
Ngay lập tức, tôi nhấc chân và ngồi trên eo ấy.
“Trần Cảnh Thâm…”
Tôi nắm những ngón tay mảnh khảnh của ấy và từ từ cúi xuống.
Đêm nay còn dài.
Bạn thấy sao?