Vẫn Là Em, Người [...] – Chương 8

Chương 8

27.

Việc tôi ngày càng thân thiết với Cố Duyên Trầm, thật ra… là có cái giá phải trả.

Tôi liên tục gặp đủ thứ xui xẻo.

Mỗi lần tiếp quá gần với Cố Duyên Trầm, tôi đều trở nên cực kỳ… đen đủi.

Dường như cũng nhận ra điều đó.

Lần gần đây nhất, tôi ăn một quả táo rửa — suýt nữa thì c/h/ế/t nghẹn.

Cố Duyên Trầm lo lắng, định đưa tay vỗ lưng cho tôi.

Tôi vội né sang một bên.

Trời ạ, nếu để vỗ thật, theo cái logic “xui tận mạng” này, có khi tôi nghẹn c/h/ế/t tại chỗ cũng nên.

Trong lúc tôi vừa ho sặc sụa, vừa ra sức né tránh, cố gắng giữ khoảng cách với ,

Tôi không hề thấy —

Cố Duyên Trầm cụp mắt xuống, lặng lẽ bàn tay mình đưa ra giữa không trung, ngẩn người.

28.

Tôi và Cố Duyên Trầm vẫn luôn giữ một khoảng cách — không quá gần, cũng chẳng quá xa.

Mỗi lần định lại gần, tôi liền lùi bước.

Anh thường như muốn gì đó, cuối cùng lại im lặng.

Tối hôm ấy, tôi nhận cuộc gọi từ .

Bảo tôi đến căn hộ của để giúp sắp xếp tài liệu.

Nhưng lúc tôi đến, lại không có ở nhà.

Tôi việc đến tận chín giờ tối mới chuẩn bị rời đi, thì Cố Duyên Trầm mới trở về.

Anh đã uống không ít rượu.

Mùi hương lạnh nhàn nhạt thường ngày trên người giờ pha thêm vị men cay nồng, càng khiến người ta choáng váng.

Ngay cả giọng cũng trở nên mềm nhũn, dính dấp như có thể tan ra trong không khí.

Anh ôm chặt lấy tôi, gọi tôi là *vợ*.

Không cho tôi rời đi.

Tôi sững người trong giây lát.

Dạo gần đây, Cố Duyên Trầm đối với tôi dịu dàng hơn, quan tâm hơn rất nhiều.

Tôi không phải chưa từng nghi ngờ — có lẽ đã nhận ra thân phận thật sự của tôi.

Dù bề ngoài thay đổi, ở gần nhau lâu như thế, sao có thể không nhận ra người từng thân thiết nhất với mình?

Huống hồ, tôi cũng cố ý để lộ vài dấu vết để dễ dò đoán.

Thế vẫn chưa bao giờ mở lời, chưa từng vạch trần,

Tôi luôn cảm thấy — có lẽ… không thật sự muốn nhận ra tôi.

Tôi vẫn hay mạnh miệng, tự tin rằng Cố Duyên Trầm tôi.

Nhưng đời thực đâu phải tiểu thuyết. Ai có thể thực sự chờ đợi một người suốt mười năm?

Huống chi, còn có một “nữ chính định mệnh” bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ lúc này của — ôm tôi như chó nhỏ đáng thương, tôi lại bắt đầu lung lay.

Có lẽ, trong lòng … vẫn luôn có tôi.

Tôi phải tốn không ít sức mới dìu vào phòng ngủ.

Thế mà cứ bám lấy tôi không buông.

Thậm chí còn kéo tôi ngã xuống giường cùng .

Gương mặt vùi vào hõm cổ tôi, lẩm bẩm điều gì đó.

Giọng quá khàn, lại dính men say, tôi nghe không rõ.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự không muốn rời đi nữa.

Sự ấm áp quen thuộc ấy, đối với tôi mà , luôn là điều khao khát.

Tôi đã nghĩ, có lẽ cứ thế này, để ôm tôi ngủ cũng .

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại vang lên.

Người gọi đến là Hứa Du Du.

Muộn thế này còn gọi điện?

Đối mặt với từng gián tiếp khiến tôi và Cố Duyên Trầm chia cắt sau hôn nhân —

Tôi càng nghĩ càng giận, nét mặt lạnh xuống, bắt máy.

Giọng tôi lạnh tanh, đầy khí thế tuyên bố chủ quyền:

“Anh ấy ngủ rồi.”

Rồi lạnh lùng cúp máy.

Cơn giận vẫn chưa nguôi.

Tôi lập tức một cước đá thẳng người đàn ông đang ôm lấy mình xuống khỏi giường.

29.

Chuyện Cố Duyên Trầm say rượu rồi bị tôi đá xuống giường —

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại chẳng hề nhắc đến một chữ.

Đối diện với lúc tỉnh táo, tôi bỗng thấy có chút chột dạ.

Tôi không biết liệu có nhớ những gì đã xảy ra tối qua hay không.

Nhưng từ sau đêm đó, không khí giữa chúng tôi trở nên khác lạ một cách rõ rệt.

Như thể có một bức màn vô hình nào đó âm thầm ngăn cách chúng tôi.

Tôi thật sự rất muốn hỏi — rốt cuộc và Hứa Du Du là quan hệ gì, quen nhau từ bao giờ.

Bởi vì tôi từng nghe một người cũ cùng học cấp ba với Hứa Du Du ,

Họ đã từng thấy Hứa Du Du và giáo sư Cố đi cùng nhau từ thời cấp ba.

Nhưng mỗi lần tôi định mở lời hỏi chuyện này,

Cố Duyên Trầm lại luôn khéo léo tránh né, không hề đáp thẳng,

Như thể cố lảng tránh, hoặc… không muốn tôi biết.

30.

Gần đây, công việc của Cố Duyên Trầm đột nhiên trở nên bận rộn một cách bất thường.

Anh ít đến trường dạy hơn, cũng không còn gọi tôi đến căn hộ để giúp sắp xếp tài liệu như trước nữa.

Trong trường bắt đầu râm ran những tin đồn — rằng Hứa Du Du đang hẹn hò với giáo sư Cố.

Tôi không tin.

Tôi không muốn tin.

Anh là Cố Duyên Trầm của tôi.

Dù bây giờ tôi đã đổi tên, đổi mặt,

Dù giữa chúng tôi có bao nhiêu hiểu lầm, khoảng cách, thậm chí là một “nữ chính” đứng chắn giữa —

Tôi vẫn tin, ít nhất trong tim , vẫn còn một chỗ dành cho tôi.

Tôi không thể dễ dàng tin rằng, sẽ người khác.

Dù là… một Hứa Du Du hoàn mỹ đến đâu đi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...