18.
Tuy cuối cùng Cố Duyên Trầm không tỉnh lại ngay lúc đó và vẫn phải đưa vào bệnh viện,
Nhưng sau đó, đã cảm ơn tôi và… ghi nhớ tôi.
Rồi chẳng biết từ lúc nào, tôi trở thành người thường xuyên bị gọi tên trả lời câu hỏi trong lớp của .
Bây giờ, mỗi ngày lên lớp đều như đang đấu trí đấu dũng với chồng cũ.
Tôi thật sự không ngờ, có một ngày mình lại cảm nhận cái gọi là *nỗi sợ bị giáo viên áp chế*, mà người đó — lại chính là chồng mình.
Nghĩ mà xem, năm xưa người “thầy” là tôi, chính tôi dạy cách người, cách tránh xa “trà xanh” kia mà!
Khi tôi lại lần nữa bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi, một nam sinh ngồi cạnh không nhịn , ghé qua hỏi nhỏ:
“Bạn đắc tội với giáo sư Cố à?”
Tôi nhún vai:
“Một con tép nhỏ như mình, sao dám đắc tội với đại nhân vật như thầy ấy chứ?”
“Thế sao tiết nào thầy cũng gọi ?”
Ai mà biết chứ.
“Tại mình xinh quá, chắc thầy… thưởng thức nhan sắc thôi.”
Tôi mặt dày trả lời.
Nam sinh kia sốc đến không nên lời, len lén giơ ngón cái với tôi.
Tôi thản nhiên, chẳng thèm để tâm, còn ngáp một cái rõ to.
Gần đây tăng ca thêm mệt quá, học nửa tiết thì mí mắt đánh nhau liên tục, tôi liền tranh thủ mở game chơi một ván.
Nào ngờ, người vẫn đứng trên bục giảng nãy giờ, chẳng biết từ lúc nào lại im lặng xuất hiện ngay sau lưng tôi.
Không rõ đã đứng xem bao lâu,
Chỉ thấy im lặng tôi trong game “quẩy banh” cả trận.
Cuối cùng, tôi thắng.
Người phía sau khẽ gật đầu, hờ hững một câu: “Chơi cũng khá lắm.”
Rồi sau đó…
Tan học, tôi vui vẻ nhận về một bài kiểm điểm hai nghìn chữ.
19.
Tôi không muốn viết kiểm điểm, thế là liền chạy theo Cố Duyên Trầm đến tận dưới lầu.
Có lẽ lúc đó, trong lòng tôi chỉ đơn thuần là không muốn viết bài kiểm điểm, hoàn toàn không có suy nghĩ gì vượt quá giới hạn với .
Và lần đuổi theo này… lại vô cùng thuận lợi.
Ngay khi vừa ngồi vào xe, tôi bất ngờ đập mạnh lên cửa kính xe , khiến giật mình.
Anh bước xuống, sắc mặt không mấy dễ coi.
Cố Duyên Trầm ở tuổi 30, quả thực đã trầm ổn và chững chạc hơn hẳn lúc 20.
Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn thích cái biểu cảm “bất lực mà vẫn phải nhịn tôi” trên gương mặt .
Tôi mặt dày sáp lại gần, ngẩng đầu hỏi:
“Có thể… không viết kiểm điểm không?”
Anh cau mày tôi một lúc, cuối cùng thở dài.
Giọng mang theo vẻ nghiêm nghị của một người thầy, đầy ý tứ răn dạy:
“Em là sinh viên, không chăm nghe giảng, nào là chơi game, xem phim… Thầy đã để ý em rất nhiều lần rồi.”
Tôi khựng lại.
Đó, lại quên mất.
Vẫn vô thức xem Cố Duyên Trầm là chồng mình, tưởng rằng chỉ cần nũng là sẽ nhường nhịn.
Ánh nắng xuyên qua vòm cây, bóng lá chập chờn.
Trên cửa xe phản chiếu lại gương mặt của tôi.
Tên, gương mặt… tất cả đều đã đổi.
Hiện tại, tôi — thực ra đã chẳng còn là vợ hợp pháp của nữa rồi.
20.
Nhưng… thì sao chứ?
Tôi đã từng theo đuổi Cố Duyên Trầm lần đầu, thì cũng có thể theo đuổi lần thứ hai.
Tôi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, bước lên trước một bước.
Hai tay ôm lấy mặt, mỉm hỏi:
“Vậy tức là… giáo sư Cố lúc lên lớp cũng hay em lắm đúng không?”
21.
Chọc ghẹo Cố Duyên Trầm quá đà, hậu quả là suýt nữa tôi lại bị xe đâm.
May mà vào khoảnh khắc cuối cùng, phản ứng kịp, kéo tôi lại một cái, chỉ bị trẹo chân nhẹ.
Nếu không, có lẽ lần này tôi thật sự phải lời tạm biệt với rồi.
Nói cho công bằng, người bình thường nào chịu nổi hết lần này đến lần khác toàn gặp chuyện xui xẻo thế chứ?
Tôi có mạnh mẽ, lạc quan, vô tâm vô phế đến đâu… cũng bắt đầu thấy sợ.
Thế nên, tôi đã ăn liền một mạch hai mươi cái bánh bao nhỏ.
Cũng đâu có nhiều nhặn gì.
Ngồi đối diện, Cố Duyên Trầm vẫn chẳng câu nào, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một ly nước ấm.
Tôi đoán chắc lo tôi sẽ c/h/ế/t nghẹn ngay trước mặt mất.
Tôi đón lấy, uống một hơi thật lớn rồi nhe răng tươi rói với .
Anh ngẩn ra trong chốc lát.
Ra khỏi bệnh viện, giờ cũng đã là hoàng hôn.
Trước tiệm bánh bao, thi thoảng có vài học sinh tan học đi ngang qua.
Trước kia hồi còn đại học, Cố Duyên Trầm cũng hay ngồi tôi ăn như thế.
Tôi từng với rằng, có thể tôi ăn hơi nhiều.
Nhưng sống trên đời, ai mà chẳng cần có điều gì đó để theo đuổi.
Tôi cảm thấy cái bao tử tham ăn này là món quà trời ban cho mình.
Chỉ cần lúc buồn mà có thể lấp đầy cái bụng, tôi sẽ thấy mãn nguyện rồi.
Khi đó, Cố Duyên Trầm luôn nghĩ tôi sẽ ăn đến hỏng dạ dày mất.
Lần nào ăn xong cũng phải kéo tôi đi bộ vài vòng để tiêu thực.
Bây giờ nhớ lại, quãng thời gian đại học với thật đơn giản, thật đẹp.
Tựa như một giấc mơ ngắn ngủi.
Mà giờ, khi giấc mơ đã kết thúc, tôi vẫn ngồi đối diện .
Chỉ là mọi thứ, đã chẳng còn như xưa nữa.
“Em ngày nào cũng ăn nhiều à?”
Cố Duyên Trầm bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Cũng không nhiều lắm đâu mà.” Tôi nhún vai.
Bữa này, thực chất chỉ có mình tôi là đang ăn.
Trong lúc đó, Cố Duyên Trầm thỉnh thoảng cũng hỏi tôi vài câu.
Thật ra chỉ cần trò chuyện đôi câu là đủ thấy giữa chúng tôi đã có một khoảng cách rất lớn.
Tuổi tâm lý của tôi vẫn dừng lại ở đầu hai mươi.
Còn thì đã bị thời gian đẩy đi xa hơn tôi mười năm.
Cuối cùng, tôi đã thấy rõ dấu vết năm tháng in hằn trên người .
Tôi còn mải mê với ăn uống vui chơi,
Còn thì đã sớm có tầm rộng lớn, hiểu sự đời thấu đáo, trong từng lời ăn tiếng đều vô toát ra khí chất của một người ở tầng cao.
Trước mặt , tôi đúng là chẳng khác gì một sinh viên non nớt, trẻ con.
Bạn thấy sao?