Vẫn Là Em, Người [...] – Chương 5

Chương 5

14.

Tôi chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ nơi yết hầu của Cố Duyên Trầm đến thất thần.

Thấy tôi không trả lời câu hỏi, người đàn ông trước mắt khẽ cụp mắt xuống, nét mặt cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

Rõ ràng là nhận ra tôi chỉ là một sinh viên học hành qua loa.

Thế cũng không khó tôi thêm, chỉ bảo tôi đi việc của mình.

Nhưng tôi đâu thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội lần này.

Đang định gì đó để hé lộ thân phận của mình thì—

“Giáo sư Cố?”

Một giọng nữ trong trẻo, hoạt bát vang lên.

Gương mặt kia – gương mặt giống tôi đến kỳ lạ khi còn sống – chen vào giữa tôi và Cố Duyên Trầm.

Là nữ chính của thế giới này, Hứa Du Du.

Tôi lập tức nhận ra, trong khoảnh khắc Cố Duyên Trầm thấy ấy, biểu cảm của lập tức dịu đi rất nhiều.

Tôi quá hiểu Cố Duyên Trầm.

Chỉ khi đối diện với người đủ thân thiết và gần gũi, mới để lộ ra ánh mắt như .

15.

Hứa Du Du cũng thấy tôi, thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm quay sang giới thiệu với Cố Duyên Trầm:

“Giáo sư Cố, ấy tên là Hứa Chi, cũng là sinh viên của thầy. Cô ấy rất thích lớp của thầy. Lần trước chính là ấy nhờ em hẹn thầy ra ngoài để hỏi thêm bài, chỉ là hôm đó ấy gặp chút chuyện nên mới không đến …”

Nếu Hứa Du Du không thì thôi, vừa mở miệng, cảm giác xấu hổ vì không trả lời câu hỏi ban nãy lại ập về.

Tôi gượng gạo.

Cố Duyên Trầm lại như thể hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi, quay sang hỏi Hứa Du Du dạo này học hành thế nào.

Hứa Du Du ngoan ngoãn hơn tôi, cũng thông minh hơn, chẳng mấy chốc đã chuyện với rất ăn ý.

Không khí giữa hai người họ vô cùng hài hòa.

Hứa Du Du thỉnh thoảng nở nụ , ánh mắt lanh lợi, gương mặt tràn đầy sức sống.

Còn tôi — chính thất, người vợ từng đầu ấp tay gối với

Giờ lại giống như một kẻ ngoài cuộc, bị gạt ra ngoài thế giới của họ.

À không, ngoài cuộc thì ngoài cuộc, tôi còn phải bê cà phê cho hai người họ.

16.

Mẹ kiếp, tôi đâu phải cái hồ lô bị cưa mất miệng!

Dù bị thứ sức mạnh kỳ lạ kia trói chặt lấy cổ họng, khiến lưỡi cứng lại, tôi vẫn cố gắng bật ra âm thanh, muốn chứng minh sự tồn tại của mình.

Nhưng giọng tôi yếu ớt, âm run rẩy, phát âm không rõ ràng, đến chính tôi cũng chẳng nghe ra mình vừa gì.

Đứng quá lâu, Cố Duyên Trầm ngẩng đầu tôi:

“Còn chuyện gì sao?”

Giọng mang theo vẻ khách sáo, xa cách đến lạnh người.

Hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng khi trò chuyện với Hứa Du Du.

Đôi mắt thanh lãnh mang theo vẻ cấm dục kia phản chiếu lại khuôn mặt xa lạ của tôi —

Xa lạ đến nỗi ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra.

Mọi thứ như đang nhắc nhở tôi, tôi không còn là “tôi” của trước kia nữa, không có quyền mơ tưởng đến những điều từng thuộc về mình.

Mùi cà phê đậm đặc phảng phất quanh mũi, cổ họng tôi lại dâng lên vị tanh nồng của m/á/u.

“Tôi, là, …”

Hai chữ “vợ ” còn chưa kịp bật ra,

Thì giọng quản lý đã vang lên át cả tiếng tôi:

“Hứa Chi! Không nghe thấy bàn bên gọi món à? Cô còn lề mề nữa thì tôi thật sự sẽ đuổi việc đấy!”

Tôi choáng váng, trong lòng bất chợt nổi lên một nỗi lo sợ không tên.

Một dự cảm mãnh liệt trào dâng — nếu tôi còn cố gắng tiếp, kết cục nhất định sẽ rất tệ.

Khó khăn lắm mới sống lại, tôi còn mạng mình, chỉ đành quay người rời đi.

Mới bước vài bước, sau lưng liền vang lên tiếng “rầm” — vật nặng ngã xuống đất.

Cùng với giọng vô cùng hoảng loạn của Hứa Du Du:

“Giáo sư Cố!”

17.

Cố Duyên Trầm bị hạ đường huyết mãn tính.

Thế lại cực kỳ ghét ăn đồ ngọt.

Hồi đại học, tôi đã quen mang theo sẵn vài viên kẹo trong người để phòng khi phát bệnh.

Dù bây giờ đã sống lại, thói quen ấy vẫn chưa từng thay đổi.

, ngay khoảnh khắc Cố Duyên Trầm ngất xỉu, tôi không kịp nghĩ gì thêm,

Lập tức rút kẹo từ trong túi ra, nhét vào miệng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...