5.
Lại một lần nữa bị chặn ngay ngoài cổng.
Tôi khen bảo vệ có năng lực điều tra giỏi.
Bảo vệ thì khen tôi kiên trì bền bỉ, lòng tham không c/h/ế/t.
Khoan đã.
Lòng tham không c/h/ế/t là sao chứ?
Nhòm ngó chồng mình thì có gì sai?
Tôi định tranh luận tay đôi với ta.
Ai ngờ ta lại tôi bằng ánh mắt kiểu “tôi hiểu hết”.
“Cô trẻ, còn trẻ thì nên tự lực cánh sinh. Tuy rằng tổng giám đốc Cố vừa giàu lại vừa đẹp trai, đó không phải là người có thể với tới đâu.”
“Ngày nào cũng có phụ nữ đến chờ trước cổng còn chẳng gặp, cũng đừng mơ mộng lên mây gì.”
Cái gì!
Bây giờ ngày nào cũng có phụ nữ đến tìm cách tiếp cận Cố Duyên Trầm sao?
Tôi giận đến mức… thực sự nổi trận lôi đình.
Dù tôi cố đến mấy, bảo vệ vẫn nhất quyết không cho vào.
Nhưng lúc tôi quay đi, lại tận mắt thấy kia – người có gương mặt rất giống tôi – cho phép vào trong.
Bảo vệ thậm chí còn không thèm cản.
Tôi lập tức quay lại, túm lấy cổ áo bảo vệ.
“Cô ta là ai!”
Vẻ mặt tôi lúc ấy quá mức tức giận.
Đến mức khiến người xung quanh đều quay sang .
Mọi người tưởng là bảo vệ có vợ mà còn đi lăng nhăng, tôi đến đây để bắt gian.
Bảo vệ bị đến mức mặt đỏ như gấc chín.
Cuối cùng đành tức tối đuổi tôi đi.
6.
Tôi trở về căn phòng trọ bên ngoài trường học.
Đứng trước gương soi suốt cả nửa ngày.
Người phụ nữ trong gương, chỉ hơi nhướng mắt thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Khí chất quyến rũ đầy mê hoặc, hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài thanh tú khi xưa của tôi.
Tôi buộc phải thừa nhận, bảo vệ xếp tôi vào loại phụ nữ ấy… cũng chẳng sai.
Bởi vì cái vẻ ngoài này, quả thật quá giống một hồ ly tinh xinh đẹp — vừa quyến rũ lại vừa sắc sảo.
Chính là kiểu phụ nữ mà Cố Duyên Trầm ghét nhất.
Hồi còn đại học, là thiên chi kiêu tử.
Hoa khôi của trường cũng là tuýp phụ nữ như thế, từng điên cuồng theo đuổi Cố Duyên Trầm, lần nào cũng bị từ chối.
Còn tôi, với vẻ ngoài “bạch liên hoa”, ngày ngày mang cháo trắng đến tặng, lại có thể theo đuổi .
Sau khi theo đuổi Cố Duyên Trầm, tôi từng hỏi vì sao lại đồng ý với tôi.
Anh , thích những đơn thuần.
Nhưng đâu biết, đơn thuần như tôi… nửa đêm cũng lén đọc truyện người lớn.
Chỉ là ít ra, bề ngoài tôi vẫn giữ hình tượng thiếu nữ trong sáng.
7.
Những chuyện xảy ra với chính bản thân mình, nghĩ lại đều cảm thấy quá sức kỳ lạ.
Tối đó tôi mơ một giấc mơ.
Mơ thấy khoảng thời gian khi mình vừa mới vào đại học.
Trước khi c/h/ế/t, tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Không thể là số phận lận đận, cũng chẳng gọi là suôn sẻ.
Chỉ là tôi tính rộng rãi, lạc quan, đôi khi còn có chút vận may đi kèm.
Ví dụ như đỗ vào đại học A – ngôi trường danh tiếng hàng đầu cả nước – đúng kiểu “vừa sát điểm chuẩn”.
Khi đó, hoa khôi trường đang ráo riết theo đuổi Cố Duyên Trầm.
Tôi từng thầm cảm thán, xinh đẹp thế kia mà lại đi “cẩu nịnh” thì cũng hơi phí.
Cho đến một lần, tan ca muộn khi đi thêm, trên đường bị mấy tên lưu manh quấy rối.
Cố Duyên Trầm cờ đi ngang, ra tay giúp tôi và bị thương.
Tôi coi như nhận thua rồi.
Đẹp trai thế, lại còn tốt bụng như , không thích ấy thì thích ai?
Hoa khôi đúng là có mắt người.
Từ đó, tôi cũng gia nhập vào đội ngũ theo đuổi Cố Duyên Trầm.
Hồi ấy lạnh lùng, khó tiếp cận.
Các khác thì cố gắng tỏ ra yếu đuối, mỏng manh đáng thương trước mặt .
Chỉ riêng tôi là ra sức thể hiện ưu điểm của bản thân.
Khỏe mạnh, rắn rỏi, ăn khỏe.
Ngày nào cũng mang bữa sáng cho , giúp bê đồ, thậm chí còn sửa cả xe đạp cho .
Kiên trì cả một học kỳ.
Người khác đều muốn , tôi thì ra vẻ như muốn trai tôi.
Cũng chẳng có gì sai, vì Cố Duyên Trầm đẹp trai như thế, tôi nguyện ý đi thêm để nuôi cả đời.
Sau đó có một thời gian tôi bận rộn thi đấu, tham gia đủ loại cuộc thi để tranh học bổng.
Bệnh sốt nằm bẹp mấy ngày, xin nghỉ học.
Bạn cùng phòng kể lại, mấy ngày đó ngày nào Cố Duyên Trầm cũng đứng dưới ký túc xá chờ.
Thuốc men với cháo tôi ăn đều là mua.
Vừa khỏi bệnh, tôi lập tức lao xuống dưới tìm .
Hỏi thẳng: “Anh thích em phải không?”
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời.
Tôi theo đuổi lâu như , biết ngại ngùng kín đáo, liền tự hiểu ngay.
Kéo vào khu vườn vắng người, đẩy mạnh vào gốc cây mà hôn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của , tôi hôn một cái lại gọi một tiếng “cục cưng”.
Dần dần, cũng bắt đầu lạc lối, mặt đỏ bừng, ngược lại đè tôi vào cây mà hôn lại.
Cố Duyên Trầm chính là bị cái mặt dày của tôi “thu phục”.
Anh da mặt mỏng, lần nào cũng bị tôi trêu đến đỏ mặt.
Sau đó liền hung hăng cắn môi tôi để giành lại quyền chủ .
Nhưng trong mắt người ngoài, tôi chính là con cóc mà ăn thịt thiên nga.
Hoa khôi tức đến mức nghiến chặt răng sau, mắng tôi không biết xấu hổ, mà cũng học theo tôi, mặt dày tìm cách bám lấy Cố Duyên Trầm.
Nhưng của , tôi c/h/ế/t rồi chắc?
Tôi tích cực bảo vệ quyền sở hữu của mình, cũng rất thích đôi co với ta.
Ngày nào cũng chọc cho hoa khôi tức điên lên, cũng chẳng gì tôi.
Cuối cùng, hai đứa tôi lại vô trở thành chí cốt chuyên chọc ngoáy nhau.
Khi tôi và Cố Duyên Trầm kết hôn, tôi còn để hoa khôi ngồi bàn chính ngay đầu tiệc.
Bạn thấy sao?