Vẫn Là Em, Người [...] – Chương 10

Chương 10

34.

Tôi thật không ngờ, lại có thể gặp lại hoa khôi trường kiếp trước ở trung tâm thương mại.

Cô ấy tay xách mấy túi đồ lớn, bước đi trên đôi giày cao gót đầy kiêu hãnh.

Lúc đang dạo quanh khu thời trang, thì vô đụng phải nữ chính Hứa Du Du.

Tôi đứng từ xa xem náo nhiệt, vốn định xem một chút rồi đi.

Chẳng ngờ hoa khôi lại thể hiện khí thế chẳng khác gì một nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.

Không để Hứa Du Du kịp mở miệng, ấy đã giọng lạnh lùng, ánh mắt bén như dao:

“Cô chẳng qua chỉ có khuôn mặt giống ấy một chút, tài ăn lẫn độ mặt dày còn chẳng bằng một phần mười người ta, kém xa lắm. Tránh xa Cố Duyên Trầm một chút thì hơn.”

Cuối cùng, ta khoanh tay, hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo rồi xoay người rời đi, dáng vẻ không ai bì nổi.

Cái “ ấy” mà hoa khôi nhắc tới kia — không cần nghĩ cũng biết, chính là tôi.

Tôi đứng đó, hơi sững người.

Không ngờ hoa khôi lại đánh giá tôi cao đến thế.

Cũng… tự thấy bản thân khá .

Nhìn sang đối diện, gương mặt Hứa Du Du đã tái nhợt.

Tôi vốn chỉ muốn xem một màn kịch rồi rút lui.

Ai ngờ Hứa Du Du lại bất ngờ thấy tôi giữa đám đông, rồi gọi giật tôi lại.

35.

Cố Duyên Trầm bấy lâu không xuất hiện — hóa ra là vì… đang nằm viện.

Hứa Du Du đã chủ đến tìm tôi, ra sự thật này.

Tôi tuy lo lắng, ngoài mặt vẫn giữ nụ nhàn nhạt:

“Chuyện này… với tôi để gì?”

Cô ấy tôi, ánh mắt chân thành:

“Vì rất quan trọng với giáo sư Cố.”

*Quan trọng?*

Tôi bật , tiếng khẽ khàng lạnh lẽo,

“Ồ, thế à?” Tôi nhạt, xoay người định rời đi.

Nhưng Hứa Du Du lại vội vã đưa tay ngăn tôi lại, giọng có phần gấp gáp:

“Giáo sư Cố… đã từng trải qua một vụ tai nạn xe nghiêm trọng từ rất lâu trước đây.”

“Anh ấy từng bị mất trí nhớ một thời gian.”

36.

Khi nghe Hứa Du Du rằng năm đó Cố Duyên Trầm vì tìm kiếm tài xế tai nạn khiến tôi c/h/ế/t mà không ngừng chạy đôn chạy đáo khắp nơi,

Trên đường còn xảy ra tai nạn lần nữa, dẫn đến mất trí nhớ…

Tôi c/h/ế/t lặng tại chỗ.

Hứa Du Du thấy phản ứng của tôi, như thể đã xác nhận điều gì đó, liền tiếp tục :

“Lúc đó, tôi ở quê đã cứu giáo sư Cố khi ấy hôn mê bất tỉnh. Nhưng khi tỉnh lại, ấy đã mất đi một phần ký ức, và nhận nhầm tôi là vợ mình.”

“Tôi đã rõ với ấy là tôi không phải, ấy vẫn hoang mang rất lâu. Sau đó mỗi ngày đều ra ngoài tìm người, rằng vợ ấy một mình lang thang ngoài kia sẽ sợ hãi.”

“Thời điểm đó, sức khỏe của giáo sư vẫn chưa hồi phục hẳn, tôi lo cho ấy nên nhiều lúc cũng đi theo hỗ trợ tìm kiếm.”

“Sau này, nhờ điều trị, giáo sư Cố nhớ lại toàn bộ quá khứ. Khi biết vợ mình đã mất từ lâu, ấy im lặng rất lâu, rồi rời khỏi nơi đó.”

“Mãi đến khi tôi thi đỗ vào đại học A, mới lại gặp ấy. Anh quan tâm tôi như , là vì tôi từng cứu mạng .”

Hứa Du Du rất nhanh, từng câu đều chắc chắn, dứt khoát:

“Mặc dù nghe thật khó tin, tôi luôn cảm thấy — chính là người mà ấy vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.”

“Mỗi khi ở bên , ấy đều trở nên rất nhẹ nhõm, rất khác.”

“Giáo sư Cố đã đợi nhiều năm như … Anh ấy không phải người dễ thay lòng đâu.”

“Đúng là trước đây tôi có chút cảm với giáo sư, sau này tôi đã hiểu rõ — người ấy , từ đầu đến cuối, luôn là .”

“Những chuyện này, giáo sư Cố không cho tôi với . Vì ấy biết không thích bị ràng buộc hay chịu áp lực từ bất kỳ điều gì.”

“Nhưng ấy thật sự đã gánh chịu rất nhiều. Sau khi trở lại, lại luôn giữ khoảng cách, ấy nghĩ đã chán ghét mình.

Và cũng chính vì thế, những đau khổ chôn giấu suốt bao năm bỗng bùng phát, dẫn đến tái phát di chứng từ tai nạn năm xưa.

Anh ấy đã nằm viện hơn một tháng nay, bệnh vẫn không khá lên.”

“Lần trước gọi điện, lúc đó giáo sư Cố đang phẫu thuật vì bệnh chuyển nặng. Tôi có mặt ở đó là vì bác tôi chính là bác sĩ chủ trị — cũng là người từng phẫu thuật cho ấy năm đó…”

Từng câu từng chữ của Hứa Du Du như sợ tôi hiểu lầm thêm một lần nào nữa.

Ánh nắng rơi nghiêng trên mu bàn tay tôi, thế đầu ngón tay lại lạnh buốt.

Tôi không ngờ… lại là như .

Cố Duyên Trầm chưa từng .

Cái tên hồ lô bị cưa mất miệng ấy… cứ luôn lặng lẽ gánh hết tất cả một mình.

37.

Khi tôi đến bệnh viện gặp Cố Duyên Trầm,

Anh đang nằm trên giường bệnh, lặng lẽ ra ngoài cửa sổ.

Ánh hoàng hôn bao lấy đôi mắt và hàng chân mày , viền lên những đường nét sắc lạnh mà nay đã trở nên gầy gò, nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Trong tay là chiếc móc khóa mà tôi từng tự tay đan cho hồi đại học.

Món đồ nhỏ ấy đã cũ kỹ sờn màu, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, như đang chìm vào một hồi ức rất đẹp.

Khoảnh khắc đó, bóng hình của dần dần hòa vào ký ức mười năm trước trong tôi.

Thì ra… người bị mắc kẹt ở mười năm trước, không chỉ có mình tôi.

Anh chưa từng thay đổi.

Chưa bao giờ.

Khoảnh khắc thấy tôi, Cố Duyên Trầm sững lại.

Anh cố tỏ ra bình thường, chống tay ngồi dậy, giọng vẫn trầm thấp như xưa:

“Em có đói không? Đã ăn gì chưa?”

38.

Khi tôi đút thìa cháo đến bên môi , Cố Duyên Trầm cứ tôi đăm đăm.

Tôi bật khẽ:

“Nuốt đi.”

Anh lúc này mới như bừng tỉnh, yết hầu khẽ chuyển , ngoan ngoãn nuốt xuống.

“Giáo sư Cố à, lớn thế rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân.”

Tôi đứng dậy định đi múc thêm cháo, bỗng nắm lấy tay tôi.

“Đừng đi…”

Giọng khàn khàn, đôi mắt ửng đỏ.

Tôi đưa tay xoa đầu , nhẹ giọng:

“Không đi, em chỉ đi múc thêm cháo cho thôi.”

Cố Duyên Trầm biết, khi thấy tôi xuất hiện ở đây, là hiểu Hứa Du Du đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.

Anh vẫn luôn sợ — sợ tôi ở lại chẳng qua vì cảm thấy áy náy.

Tôi mắng ngốc.

Tôi là kiểu người vì áy náy mà ở bên ai cả đời sao?

Dù có là kẻ suốt ngày đen đủi như tôi:

Lên cầu thang cũng có thể trượt ngã.

Mua mì ăn liền cũng bị thiếu gói gia vị.

Ra đường thì không biết lúc nào xe từ đâu lao đến…

Dù như thế, tôi vẫn muốn ở lại bên .

Bởi vì chỉ có tôi — mới khiến thật sự vui vẻ.

Và cũng chỉ có — mới cho tôi cảm giác an toàn.

Chúng tôi là định mệnh.

Trời sinh một đôi.

39.

Sau khi xuất viện, cơ thể của Cố Duyên Trầm vẫn còn rất yếu.

Tôi ngày nào cũng đến căn hộ chăm sóc cho .

Một người đàn ông ba mươi tuổi, lúc thì như một đứa trẻ, lúc lại tỏ ra nghiêm túc đầy vẻ đạo mạo.

“Khi nào em chuyển về?”

Trong thư phòng, vừa xử lý đống công việc tồn đọng, vừa hỏi.

Vẻ mặt vẫn điềm nhiên như thường, chất giọng hơi khàn đã để lộ rõ sự căng thẳng trong lòng.

Tôi ngồi đối diện, thong thả uống một ngụm nước cam:

“Sống một mình cũng khá tốt.”

Anh đáp: “Không an toàn.”

Tôi nhướng mày: “Thế chỗ thì an toàn chắc?”

Dưới gầm bàn, đầu gối tôi cố ý khẽ cọ vào chân .

Cơ thể lập tức cứng đờ.

Nhưng khi tôi định rút chân lại,

Anh lại bất ngờ kẹp chặt, không cho tôi rời đi.

Giọng trầm xuống, mang theo chút thách thức:

“Thử xem, rồi sẽ biết.”

40.

Tôi cũng chẳng rõ từ lúc nào mình và Cố Duyên Trầm bắt đầu hôn nhau.

Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, lan tràn giữa hai người.

“Vợ ơi…”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi tôi trọng sinh, thấy Cố Duyên Trầm trong trạng thái tỉnh táo mà lại mất khống chế như thế.

Anh không ngừng dùng sống mũi cọ vào cổ tôi,

Giống như một con thú hoang lạc đường đã lâu, cuối cùng cũng tìm thấy nơi thuộc về mình.

Chúng tôi kể cho nhau nghe nỗi nhớ, sự kìm nén, những thương chưa từng thành lời.

Khi lớp quần áo cuối cùng rơi xuống,

Hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau không còn khoảng cách,

Thì mười năm chờ đợi đơn kia…

Dường như, cũng chẳng còn đắng chát như tôi từng nghĩ nữa.

41.

Khi cuối cùng tôi thoát khỏi sự ràng buộc vô hình kia,

Khi những chuyện xui xẻo liên tiếp không còn bám lấy tôi nữa —

Tôi và Cố Duyên Trầm đã đăng ký kết hôn, tôi chính thức dọn vào sống cùng .

Vị giáo sư kia, rốt cuộc cũng quay lại chồng tôi.

Tôi bắt đầu sống cuộc đời mà mình từng khao khát: ở trong căn hộ rộng rãi, cầm thẻ của chồng đi mua sắm thỏa thích.

Mới có một tuần thôi mà bụng tôi đã tròn vo thấy rõ.

Cố Duyên Trầm vẫn cảm thấy chưa đủ, ngày nào cũng tìm cách… “bồi bổ” cho tôi.

Ban ngày bồi bổ, ban đêm cũng bồi bổ.

Giờ tôi thật sự là… dinh dưỡng dư thừa rồi đấy.

Dù đã lấy lại thân phận thật, tôi vẫn là sinh viên của A Đại, vẫn phải đến lớp như bình thường.

Mỗi lần thấy ông chồng mình đứng trên bục giảng, giả vờ nghiêm túc dạy học, tôi lại thầm rủa một tiếng: *Đồ đạo đức giả.*

Bàn tay đeo đồng hồ hàng hiệu của — nửa đêm hôm qua còn liên tục trêu chọc tôi đến mất ngủ.

Ban ngày lại còn cố gọi tên tôi trong lớp.

Cố Duyên Trầm là người quá mức xuất sắc, cũng có lúc thiếu tự tin.

Mỗi lần thấy bên cạnh tôi có nam sinh ngồi, liền âm thầm ghen bóng ghen gió.

Đêm về lại nghĩ đủ cách “xử lý” tôi, dù tôi có khen lên tận trời mây cũng chẳng ăn thua.

Tôi biết — mười năm với tôi chỉ như một cái chớp mắt.

Nhưng với , là vết thương sâu hoắm khó lành.

Anh không có cảm giác an toàn, thì tôi sẽ là người nhường , bao dung cho .

Giờ đấy, người đàn ông trên bục giảng lại tôi.

Tôi cong môi, ném cho một cái liếc mắt quyến rũ.

Cố Duyên Trầm khẽ ho một tiếng, tiếp tục giảng bài như không có chuyện gì, đôi tai đã đỏ ửng.

Còn nữ chính Hứa Du Du, giờ mỗi ngày đều bị ép ăn “cẩu lương” của hai chúng tôi.

Cô ấy sớm đã buông xuống, coi Cố Duyên Trầm là hình mẫu để phấn đấu.

Sau khi tốt nghiệp, Cố Duyên Trầm muốn tôi vào công ty việc.

Tôi từ chối, chọn con đường khởi nghiệp.

Những công việc thêm suốt thời đại học giúp tôi tích lũy không ít kinh nghiệm thực tế.

Tôi muốn dùng linh hồn thú vị và hoài bão của mình để bước thật xa,

Trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Cố Duyên Trầm ủng hộ tôi vô điều kiện.

Mỗi khi gặp khó khăn, luôn kiên nhẫn, dịu dàng chỉ dẫn tôi vượt qua.

Vài năm sau, sự nghiệp của tôi ngày một phát triển, cũng gặp nhiều bè cùng chí hướng.

Tôi tin sẽ có một ngày, tôi có thể đứng cạnh Cố Duyên Trầm với tư cách ngang hàng —

Không phải là cái bóng của ai đó, không phải là người cần cứu vớt.

Mà là một “tôi” rực rỡ, độc lập, đủ mạnh mẽ.

Bởi vì mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình.

Số phận phải do chính tay mình nắm giữ.

Bạn là ai, không phải người khác , mà là chính quyết định.

Được vợ của Cố Duyên Trầm — thật sự là một điều rất hạnh phúc.

Nhưng…

Tìm lại chính mình,

Điều đó còn tuyệt vời hơn gấp nhiều lần.

-Hoàn-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...