Vẫn Là Em, Người [...] – Chương 1

Chương 1

1

Năm thứ hai sau khi kết hôn ân ái, tôi gặp tai nạn giao thông rồi qua đời.

Sau khi c/h/ế/t, tôi mới biết chồng mình là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết ngôn .

Nhưng tôi không phải nữ chính. Đến vai nữ phụ phản diện cũng chẳng có tên.

Là một nhân vật quần chúng vô danh, lại vô khiến nam chính của truyện trở thành chồng mình.

Tôi thật sự… đỉnh thật.

Đùa đấy.

Nếu tôi giỏi giang đến , đã không bị xe đâm c/h/ế/t để nhường đường cho nữ chính rồi.

2

Lúc thấy ánh nắng lần nữa, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.

Đến khi thấy người đàn ông nho nhã đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, tôi càng ngơ ngẩn chằm chằm.

Hỏi sinh viên ngồi cạnh, tôi mới biết mình đã trọng sinh đến mười năm sau.

Người từng là chồng tôi, giờ đã là doanh nhân nổi tiếng, mời về trường đại học này giảng viên.

Còn tôi – người vợ ngày xưa của ấy – giờ lại trở thành sinh viên dưới trướng ấy.

3

Ký ức của tôi về Cố Duyên Trầm vẫn còn dừng lại ở những tháng ngày mặn nồng mười năm trước.

Mười năm trôi qua, đã thay đổi rất nhiều — trở nên chín chắn hơn, mang theo khí chất của một người đứng trên vạn người.

Một người đàn ông ưu tú như thế, đúng là rất hợp tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết.

Nam chính vốn là của nữ chính.

Còn tôi, người từng vô chen ngang, kết hôn với , cuối cùng vẫn là người bị cốt truyện xóa bỏ.

Nhưng tôi không ngờ… mình lại sống lại.

Trong giờ nghỉ, tôi thấy một nữ sinh với vẻ mặt thẹn thùng bước lên bục giảng hỏi bài.

Cố Duyên Trầm mà lại kiên nhẫn giải đáp cho ấy.

Tôi có chút không tin nổi.

Phải biết rằng, hồi còn học đại học, Cố Duyên Trầm là kiểu người lạnh lùng đến mức chẳng ai dám lại gần.

Ngoài tôi ra, không ai chịu nổi khuôn mặt “miễn người lạ” ấy.

Cũng chính tôi là người đã tốn biết bao tâm sức, mới có thể khiến đóa hoa lạnh lùng kia mở lòng, dịu dàng với mình.

Vậy mà giờ đây, lại có thể nhẹ nhàng với một sinh viên như ?

Ánh mắt ấy gần như dính chặt lấy .

Thật nghĩ rằng chính thất như tôi c/h/ế/t rồi à?

Ờ thì… đúng là tôi đã c/h/ế/t mười năm rồi thật.

Nhưng tôi sống lại rồi. Với tính tôi, sao có thể nhịn cảnh người khác tán tỉnh chồng mình?

Tôi đứng bật dậy, mới đi vài bước thì bỗng khựng lại.

Cô nữ sinh kia…có khuôn mặt giống tôi đến lạ.

4.

Tôi chẳng thể một câu nào với Cố Duyên Trầm.

Anh vừa nghe điện thoại xong liền rời đi.

Tôi đuổi cũng không kịp.

Sau đó, suốt một tháng trời, tôi không còn gặp lại Cố Duyên Trầm nữa.

Tôi không biết đây có phải là số phận an bài, rằng tôi và vốn chẳng thể ở bên nhau.

Chờ đợi mãi mà chẳng có kết quả gì, tôi quyết định chủ ra tay, đến thẳng công ty tìm người.

Lúc đứng trước tòa nhà cao lớn kia, nơi thuộc về Cố Duyên Trầm, tim tôi đập thình thịch.

Nói thật, tôi không mê tiền.

Nhưng tôi mê tiền của Cố Duyên Trầm.

Năm đó hai đứa mới tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn.

Tôi ở bên khi khởi nghiệp.

Thời gian đó, thường xuyên uống rượu đến tận nửa đêm.

Tôi lái xe điện đến đón về.

Gió đêm nơi phố thị lạnh lẽo.

Anh ngồi lặng lẽ phía sau, ôm lấy tôi.

Hai đứa tựa vào nhau sưởi ấm.

Về đến căn phòng trọ ẩm thấp dưới tầng hầm, cũng sẽ cùng nhau ăn một tô bún nóng hổi với rau, thịt và trứng bữa khuya.

Quả trứng đó, lần nào cũng nhường cho tôi.

Cuộc sống lúc đó thật sự rất chật vật.

Có lần hỏi tôi, có hối hận vì đã lấy không.

“Tự cổ, giao long chẳng ở trong ao, một khi gặp mây gió sẽ hóa rồng. Cố Duyên Trầm, cho dù không tin vào bản thân, cũng phải tin vào mắt người chọn chồng của em. Sau này nhất định sẽ công thành danh toại, sở hữu khối tài sản trăm tỷ, đến lúc đó em sẽ cầm thẻ của đi mua sắm thỏa thích, sống cuộc đời bà lớn.”

Tôi luôn tươi mà cổ vũ , vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp của hai đứa.

Ánh mắt tôi khi ấy dịu dàng biết bao.

Về sau sự nghiệp dần khởi sắc.

Khi cuộc sống bắt đầu tốt lên thì tôi lại gặp tai nạn xe.

Chồng tôi bây giờ đã phát đạt, mà lại sắp bị người phụ nữ khác quyến rũ mất.

Trong lòng tôi sao mà cam tâm cho .

Tôi đâu phải thánh nữ, không có gan đi mấy chuyện cao thượng kiểu nhường chồng cho người khác.

Nữ chính thì sao chứ, người Cố Duyên Trầm là tôi.

Tôi phải để ấy biết, vợ đã trở lại rồi.

Nhưng thực tế là… tôi còn chưa bước chân vào cổng tòa nhà kia, đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...