Vận Khí Bị Đánh [...] – Chương 5

CHƯƠNG 5

“Ừ… chuyện đó cũng không phải không có khả năng…”

Nhìn thấy lời bàn tán ngày càng quá đáng, lớp trưởng dứt khoát bước ra bảo vệ tôi:

“Những ngày gần đây, Vãn Tinh thêm cùng tôi, tôi biết rõ cậu ấy là người như thế nào. Mọi người không thể suy đoán vô căn cứ như , như thế là bất công với cậu ấy. Huống chi chiếc vòng kia tìm thấy trong túi của tôi, tôi đề nghị báo cảnh sát!”

Lớp trưởng lòng hầu hết mọi người, phần lớn đều đồng ý. Đã có người lấy điện thoại ra, chuẩn bị bấm gọi 110.

Lâm Du Du thấy hình không khống chế nữa, vội lên tiếng:

“Thôi thôi, đừng lớn chuyện như nữa, chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, tôi không so đo đâu.”

Tôi dĩ nhiên không thể để ta đạt mục đích, liền lạnh giọng đáp:

“Không cần báo cảnh sát. Tôi có bằng chứng cho thấy ai là người nhét chiếc vòng vào.”

Một câu như quả bom nổ tung giữa phòng bao.

Trước đó, khi phát hiện chiếc vòng bị mất, đã có người hỏi nhân viên về camera giám sát, họ bảo camera ở phòng này hỏng rồi.

“Quên chưa với mọi người, mấy hôm trước tôi nhận một việc thêm — quay lại hoạt hàng ngày để gửi clip. Vừa nãy khi mới vào phòng tôi đã để một chiếc camera thể thao ở góc phòng để quay video rồi.”

Nghe , cả đám lập tức phấn khởi, giục tôi nhanh chóng mở đoạn ghi hình lên.

Chỉ có sắc mặt Lâm Du Du là dần dần trắng bệch.

Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, giọng đã run rẩy:

“Thôi bỏ đi, tôi không truy cứu nữa, chỉ cần tìm lại vòng là . Tôi không để tâm đến tiền bạc, nếu đoạn video đó lộ ra, người lấy vòng sẽ sống sao đây?”

Cả lớp lại bắt đầu khen ta rộng lượng.

Tôi bật lạnh:

“Chuyện này nhất định phải rõ. Nếu không rõ, lẽ nào tôi phải mang tiếng ăn trộm cả đời sao? Chẳng lẽ với Lâm Du Du thì danh tiếng của người khác là quan trọng, còn danh tiếng của tôi thì không?”

Không chờ ta đáp lại, tôi đã kết nối camera thể thao với màn hình lớn trong phòng.

Tôi tua nhanh đoạn ghi hình, cho đến khi hiện ra cảnh mọi người đều đang chờ đợi.

Trong ánh đèn lờ mờ của phòng bao, Lâm Du Du nhân lúc mọi người đang mải chọn bài hát, lén tháo vòng tay xuống và nhét vào túi của tôi.

Trước khi ném vào, ta còn cố đứt vòng.

Tôi chỉ vào màn hình, lạnh giọng hỏi:

“Lâm Du Du, tại sao cậu lại tự biên tự diễn như ? Bôi nhọ người khác vui lắm sao?”

Ánh mắt cả lớp dồn hết về phía ta, không hiểu tại sao ta lại .

Lâm Du Du quýnh quáng, giơ tay chỉ vào chai rượu trên bàn:

“Tôi… tôi không cố ý đâu, chỉ là uống nhiều quá… mọi người đừng hiểu lầm…”

“Chiếc vòng này vốn là của tôi, mọi người nghĩ xem, tôi để gì chứ? Tôi là con nhà giàu cơ mà…”

Tôi lạnh lùng cắt ngang:

“Còn để gì? Để vu oan giá họa cho tôi chứ gì. Chẳng phải chính cậu đã cố dẫn dắt mọi người tin rằng tôi là kẻ trộm sao?”

Những người suýt chút nữa bị diễn xuất của ta lừa gạt, giờ nhớ lại cảnh lúc trước liền tỉnh ngộ.

Cả đám bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đầy chất vấn đổ dồn về phía ta.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra — Tống Nguyên bước vào.

Thấy mắt Lâm Du Du đỏ hoe, cậu ta lập tức đi tới ôm ta vào lòng, không chờ ai gì đã lớn tiếng chất vấn:

“Vãn Tinh, là trai cậu, tôi thực sự rất thất vọng vì hành vi trộm cắp của cậu. Nếu cậu vẫn muốn ở bên tôi, thì nhất định phải xin lỗi Lâm Du Du, và bồi thường cho ấy!”

“Bồi thường?”

“Đúng! Chiếc vòng đó trị giá 20 triệu, cậu phải tìm cách đền tiền. Nếu không thì… chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát!”

7

Tôi giật lấy chiếc vòng trong tay Lâm Du Du, mỉm hỏi:

“Cậu cái vòng tay giả này trị giá 20 triệu sao?”

Vừa nghe tôi hai chữ “vòng giả”, Tống Nguyên lập tức hưng phấn hẳn lên.

Đi đúng hướng tính toán của hắn và Lâm Du Du: sau khi bị vu oan là kẻ trộm, tôi nhất định sẽ nghi ngờ tính thật giả của món đồ.

Hắn lập tức chỉ tay vào tôi, giọng đanh thép:

“Du Du là thiên kim nhà giàu, sao có thể đeo đồ giả ? Rõ ràng là cậu trộm vòng rồi quay ra vu oan ngược lại, cậu quên mất mình từng ấy tài trợ à? Cậu đúng là đồ vô ơn!”

Nói xong, hắn ưỡn ngực đầy tự tin, như thể đang đợi mọi người đồng loạt đứng về phía mình.

Nhưng ngoài dự đoán, cả căn phòng yên lặng như tờ.

Sau chuyện vừa rồi, không ai dám mở miệng bừa bãi nữa.

Chỉ có Lâm Du Du kéo nhẹ áo hắn, mặt trắng bệch:

“Anh Tống, đừng nữa…”

“Không ! Cho dù Vãn Tinh là tôi, tôi cũng không thể để ấy bắt nạt cậu như thế!”

Tôi không trả lời, chỉ nhếch môi, mở đoạn video ra.

Tiếng thu hút ánh của Tống Nguyên, hắn lập tức quay đầu lên màn hình.

Đúng lúc đó, đoạn video chuyển đến cảnh Lâm Du Du lén thả chiếc vòng tay vào chiếc túi trắng.

Lúc này, hắn mới nhận ra tôi chẳng hề bị vạch mặt là kẻ trộm, mà ngược lại, sự thật vừa bóc trần.

ĐỌC TIẾP :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...