Vận Khí Bị Đánh [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

“Đây là toàn bộ tiền tôi còn lại. Tôi sẽ đi thêm mấy hôm tới, kiếm tiền rồi trả dần cho cậu.”

Nếu là trước đây, nghe đến chuyện cậu ta đi thêm, chắc tôi sẽ đau lòng lắm.

Nhưng giờ thì chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn ân cần nhắc nhở:

“Nhớ đi thêm nhiều nơi một chút. Nếu trả tiền chậm quá mà tôi bực, tôi sợ mình lỡ miệng kể hết với ba mẹ đấy.”

Cúp máy, tưởng tượng khuôn mặt đen như đáy nồi của Tống Nguyên, tôi không nhịn hét lên một tiếng: “Sướng thật!”

Một tên cặn bã như mà cũng dám lên mặt, đã ăn bao nhiêu thì phải ói ra hết!

Để chuẩn bị tiền sinh hoạt về sau, tôi chủ tìm lớp trưởng – người vẫn hay thêm kiếm tiền.

Cô ấy ở cùng phòng với Lâm Du Du, lúc tôi đến thì ta cũng đang có mặt.

Biết tôi muốn tự kiếm tiền, lớp trưởng rất tốt bụng, định giới thiệu cho tôi chỗ thêm quen thuộc.

Nhưng Lâm Du Du không vui ra mặt:

“Ngô Vãn Tinh, đi thêm rất cực, không phải chuyện cậu chịu đâu. Tôi khuyên cậu đừng đi. Để tôi với ba mẹ tôi, họ sẽ gửi thêm sinh hoạt phí cho cậu.”

Tôi chẳng buồn đáp lời, chỉ chăm chăm add WeChat của ông chủ quán nướng.

Thấy tôi cứ lơ, Lâm Du Du bắt đầu sốt ruột, nhào tới định giật điện thoại:

“Tôi đã là đừng đi nữa rồi mà! Tôi sẽ cho cậu tiền! Cậu không nghe thấy tôi gì à?!”

Tôi lạnh giọng:

“Được thôi, tôi cần 30 vạn, cậu cho không?”

Thấy ta á khẩu, tôi giật lại điện thoại, ta chằm chằm:

“Thấy chưa, cậu nuôi tôi cả đời nổi không? Cậu nghĩ tôi sẽ mặt dày ăn bám cậu mãi sao? Tôi là loại người không biết xấu hổ à?”

Câu cuối cùng, tôi cố nhấn mạnh từng chữ.

4

Lâm Du Du vốn đã chột dạ, sợ tôi ra bí mật của ta, chỉ dám lẩm bẩm một câu: “Chó cắn Lã Động Tân, lòng tốt không đáp lại”, rồi vội vàng leo lên giường giả vờ nghỉ ngơi.

Không khí trong phòng hơi gượng gạo, mấy người còn lại vội vàng tìm cách hòa giải:

“Tôi thấy Ngô Vãn Tinh tự đi kiếm tiền cũng rất tốt mà, chứng tỏ cậu ấy có chí tiến thủ.”

“Đúng đó đúng đó, dù sao cũng là học sinh tài trợ, không thể cả đời sống bám vào người khác , như chẳng khác gì ký sinh trùng của xã hội.”

Không biết câu nào đụng trúng dây thần kinh của Lâm Du Du, ta bỗng nổi khùng:

“Đủ rồi! Ồn chết đi !”

Cả phòng sững lại mấy giây.

Chưa từng ai thấy ta nổi giận kinh khủng như .

Có lẽ nhận ra mình phản ứng quá đà, Lâm Du Du vội chữa cháy:

“Tôi chỉ là… đau đầu quá, trong người không khỏe lắm…”

Mọi người tin ngay.

Chỉ có tôi không tin.

Lâm Du Du rõ ràng là bị trúng điểm yếu — chuyện tôi đi thêm có khả năng rất lớn liên quan đến cái hệ thống của ta.

Chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa tìm mối liên hệ rõ ràng giữa hai thứ.

Hôm đó, sau một tuần đủ loại việc vặt kiếm 1.000 tệ, tôi đang định tự thưởng cho mình một bữa ngon, thì bất ngờ va phải cảnh tượng Tống Nguyên và Lâm Du Du đang cãi nhau ở góc hành lang.

“Tống Nguyên, cái hệ thống này của tôi chỉ có thể nhân 10 lần tiền khi Ngô Vãn Tinh nhận tiền chuyển khoản từ nhà ta. Nếu là tiền do ta tự kiếm, tôi sẽ bị âm 100 lần! Hôm nay tôi phải hoàn trả 10 vạn rồi, nếu không hệ thống sẽ trừng tôi! Cậu nhất định phải giúp tôi!”

Tống Nguyên cáu kỉnh:

“10 vạn? Tôi lấy đâu ra 10 vạn! Cậu không thấy tôi còn đang đi thêm sao? Ngô Vãn Tinh đang ép tôi trả lại tiền trước đây ấy cho tôi tiêu, nếu không ấy sẽ kể hết với gia đình. Nếu bị ra, tôi khỏi vào ở nhà họ luôn. Du Du, chuyện này cậu tự lo đi.”

Lâm Du Du gần như sắp bật khóc:

“Tôi thật sự hết cách rồi, tôi không thẻ tín dụng, cậu có mà! Rút tạm một ít ra cho tôi đi!”

“Không ! Tiền đó tôi còn phải dùng việc khác! Trước đây cậu chẳng nhận mấy chục triệu rồi sao, sao không dùng?”

Vừa nhắc đến khoản đó, Lâm Du Du lại càng tức hơn:

“Khoản đó không thể rút trực tiếp ! Tôi chỉ có thể dùng nếu khiến Ngô Vãn Tinh thân bại danh liệt, gia đình sản, cướp lấy vận may con nhà giàu của ta. Ai ngờ hôm nhập học ta lại nhận luôn thân phận học sinh nghèo, biết rõ tôi mạo danh cũng không vạch trần, tôi chuẩn bị cả đống bằng chứng vả mặt cũng chẳng dùng !”

“Thế thì dễ thôi, cậu cứ thế này là …”

Tống Nguyên khẩy, ghé sát tai Lâm Du Du thì thầm điều gì đó.

Tôi không nghe rõ, vẻ mặt hai người là biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Để phòng ngừa bất trắc, tôi lập tức mua vài chiếc camera siêu nhỏ mang theo người.

Tối hôm đó, trước khi ngủ, nhóm lớp bất ngờ nổ tung.

Lâm Du Du, người lúc nào cũng than nghèo kể khổ, lại đột nhiên mời cả lớp đi KTV hát vào ngày mai.

Sợ tôi không đến, ta còn cố ý tag thẳng tên tôi, nhấn mạnh “nhất định phải tới đấy nha”.

Tôi đổi ý, lên nhóm nhắn một chữ: “Được.”

Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc hai người họ định giở trò gì.

Hôm sau, sau khi cùng lớp trưởng hoàn thành ca thêm, tôi đến địa điểm thì thấy mọi người đang vây quanh Lâm Du Du, xuýt xoa khen chiếc dây chuyền trên cổ ta.

Lâm Du Du khoe khoang rõ rệt:

“Đẹp chứ, đây là quà ba mẹ tôi tặng đó. Riêng viên kim cương hồng này cũng phải hơn 5 triệu rồi, nghe cả sợi dây trị giá hơn 20 triệu!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...