Vạn Dặm Xa Có [...] – Chương 23

23.

Khi chúng tôi đến Hoàng thành Kim Lăng thì đã là giữa mùa đông.

Xe ngựa chậm rãi đi, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng chạm khắc và sơn màu, đình lầu và xà nhà.

Vô số hạt tuyết li ti bị gió thổi bay đi, giữa những tiếng ồn ào, tôi chợt nghe thấy tiếng vó ngựa.

Tôi vén rèm xe ngựa và theo âm thanh.

Tôi thấy chàng thiếu niên trong ký ức của tôi đang cưỡi ngựa, cầm dây cương với vẻ mặt bình thản.

Hắn ta mặc áo giáp đen, ngồi trên cao, đôi mắt s/ắc b/én như chứa một vũng băng lạnh giữa hai mắt, y một vị thần.

Vó ngựa hất tuyết tung bay, người thanh niên dừng lại trước mặt tôi, tôi bằng đôi mắt đen láy.

Hắn nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ, gật đầu như chào tôi, giọng điệu lại lạnh lùng: “Tham kiến quận chúa.”

Tuyết mịn theo gió nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi.

Tôi nghe thấy người qua đường xung quanh thấp giọng gọi Đại tướng.

Tôi chàng trai trước mặt với vẻ khó tin.

Tiểu Tích Vũ, ngươi hoàng tử mà, cớ sao lại trở thành tướng quân?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...