Cây thu hải đường và cây lê trồng cả trong và ngoài chùa Đại Triệu, một số cành đã lặng lẽ vươn ra khỏi bức tường và trổ bông.
Vừa tới cửa sân ký túc xá, tôi đã nghe thấy những giọng mơ hồ.
Tôi dừng bước, vào sân, thấy tấm lưng cao lớn của chàng trai và khuôn mặt đỏ bừng của .
Tất cả đều trắng xóa hòa cùng với hoa lê, chắc hẳn họ đã đứng rất lâu.
Cô nọ búi tóc hai bên, đôi mắt trong veo và dịu dàng.
Tay ấy cầm đèn, tế nhị chàng trai trước mặt.
Tôi chợt nhớ lại nội dung cuốn sách gốc mà tôi đã quên từ lâu.
Nữ chính…
Cô ấy là nữ chính của "Thế giới".
Tôi là bạch nguyệt quang, còn ấy là nốt chu sa.
Hóa ra kịch bản mà tôi không hề có ý định tham dự thực ra vẫn luôn diễn biến một cách âm thầm.
Tôi hơi giật mình.
Đúng lúc gió thổi tới, cành hoa lê ngoài tường như bừng tỉnh, theo gió rụng xuống trắng xóa, náo cả ao nước.
Đêm có vẻ tối hơn một chút.
Khi hương thơm bay đi, tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm.
Tôi chớp mắt ngơ ngác.
Hắn nhấc bàn tay dính đầy bạch đậu khấu lên, lật đi lật lại vài lần, chuỗi hạt Phật ngọc trắng trên cổ tay theo đó không ngừng phát ra tiếng ting tang.
Tôi chợt khúc khích.
Ở thế giới này lâu rồi, thế mà tôi còn tưởng mình thật sự là Thẩm Nam Kiều.
Bạn thấy sao?