Vạn Dặm Xa Có [...] – Chương 18

18.

Khi bông hoa lê đầu tiên nở ở Tuyên Thành, Tiểu Tích Vũ đã tặng tôi một chiếc trâm tóc bằng gỗ đàn hương.

Đuôi trâm bằng gỗ khắc thành vệt mây, toàn thân thuôn tròn, chắc hẳn đã mài giũa từ lâu.

“Kết thành phu thê và tin tưởng thương nhau trọn đời….”

Tôi nghĩ tới ý nghĩa của trâm cài tóc bằng gỗ này rồi thẫn thờ bỏ nó vào hộp.

Cùng với chiếc trâm tóc bằng gỗ đàn hương, hắn còn đưa cho tôi chuỗi hạt Phật ngọc trắng trên cổ tay.

Ngày xuân tươi đẹp đó, quả là một cảnh đẹp hiếm có.

Hắn đứng dưới gốc cây phủ đầy hoa lê và đặt chuỗi hạt ngọc trắng mà hắn đeo đã lâu trên người vào lòng bàn tay tôi.

Hắn ta rằng những câu kinh khắc trên hạt sẽ bảo vệ tôi khỏi b/ệnh t/ật và t/ai h/ọa.

Dù đã qua một thời gian mặt tôi vẫn có chút nóng bừng khi nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của hắn.

Lúc này tôi đang ngồi trước gương, trên bàn có trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương và chuỗi hạt Phật.

Ánh trăng rải rác trước hiên, chuỗi tràng hạt Phật cũng tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết.

Tôi cũng có phần thích hắn.

Chỉ mím môi và mỉm .

Hóa ra tôi cũng đã bắt đầu mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo.

Tôi xõa mái tóc mỏng manh của mình, búi thành một búi đơn giản bằng trâm cài tóc gỗ đàn hương, tháo chiếc vòng tay ngọc, quấn quanh và đeo chuỗi hạt Phật ngọc trắng vào.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Tôi muốn thấy hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...