Nước ao vào cuối thu lạnh thấu tận tâm can.
Tiểu Tích Vũ theo bản năng vùng vẫy trong nước, nước không ngừng bắn tung tóe.
Tôi nín thở bơi đến bên cạnh người nọ, một tay nắm lấy tay người đối diện, tay kia đưa lên môi, lắc đầu chậm rãi ra hiệu cho đối phương giữ im lặng.
Cậu trai nhỏ tuổi lúc này mới ngưng quẫy đạp và chằm chằm vào tôi, đôi mắt vẫn mang đầy cảnh giác và đề phòng.
Thấy người không còn vùng vẫy nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn ta ra khỏi bụi sen để thở dễ hơn.
Chỉ trong chốc lát sau, có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang tới từ trên bờ.
Tôi nắm lấy tay hắn và lại lặn xuống nước.
Mọi người trên bờ rất ồn ào cố gắng tìm kiếm dấu vết của Tiểu Tích Vũ.
May nhờ có những gợn sóng trên mặt nước đã tan biến, và những bông sen chen chúc với mật độ dày đã che đậy tất cả những chuyển nhỏ vừa rồi của chúng tôi.
Sau đó ta vùng ra khỏi tay tôi, cố tránh xa ra, cụp mắt xuống , khó đoán đang nghĩ gì trong cái đầu đó.
Đồ c/on s/ói mắt trắng nhỏ này.
Tôi đi nơi khác và bĩu môi.
Nếu không phải vì sợ sẽ bị những tên b/ặm tr/ợn này cũng b/ắt tôi nốt thì ai thèm quan tâm đến mi?
Bạn thấy sao?