Ván Cược Thử Lòng [...] – Chương 5

Nhưng cảnh giác trong lòng lập tức dâng cao.

Dù sao, trên người ta thật sự còn một bí mật.

Bí mật đó, đủ để khiến ta mất mạng.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước cửa phủ Công chúa.

Lúc này trời đã tối đen, Mã quản sự đang đứng đợi ở cửa, thấy bọn ta trở về, nam nhân trung niên thân hình to lớn vội vàng tiến lên báo: "Điện hạ, Mạnh Tiểu Hầu gia vừa mới đến."

"Hắn đến gì?" Lúc này Gia Uẩn vẫn còn đang tức giận, giống như đang hờn dỗi mà bước vào trong.

Mã quản sự liếc mắt bọn ta, vội vàng đuổi theo sau Công chúa giải thích: "Mạnh Tiểu Hầu gia mang đến một bộ trang sức mà người thích mấy ngày trước, trong đó còn có ngọc bội do chính tay ngài ấy khắc, là đưa tới tạ lỗi với người."

Nghe những lời này, bước chân nữ tử khẽ chững lại, nghiêng mắt: "Thật sao?"

"Ôi chao, đương nhiên là thật rồi, đồ vật đã đưa vào phòng điện hạ, nếu không tin, điện hạ về xem là biết." Mã quản sự đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều hiện ra.

Trầm ngâm một lát, Gia Uẩn liếc , rõ ràng đã nguôi giận đôi chút: "... Coi như hắn có lòng."

Thấy , Nguyệt Thiền quay đầu liếc ta một cái, ánh mắt sắc bén: "Ta sớm biết ngươi là kẻ không an phận, ngươi tốn công khiêu khích cảm giữa Công chúa và phò mã như , không phải là có ý định thiếp đấy chứ?"

Ta thấy thật buồn .

Nàng ta tưởng rằng ai cũng thèm thuồng một nam nhân như ư?

Nhưng ta không ngại để nàng ta hiểu lầm.

Thế nên ta cố ý tiến gần nàng ta, khéo léo đẩy đưa: "Ngươi và ta đều là cung nữ thân cận bên cạnh Công chúa, chẳng lẽ ngươi không có ý định thiếp?"

"Ngươi..." Đôi mắt Nguyệt Thiền lập tức trợn tròn, đáy mắt trào dâng lửa giận, lập tức giơ tay lên: "Đồ tiện nhân!"

"Dừng tay! Các ngươi đang cãi nhau gì thế!" Đúng lúc này, Công chúa quay đầu lại, thấy bọn ta đang tranh cãi, khẽ quát một tiếng.

Nguyệt Thiền căm tức chỉ vào ta, mách: "Điện hạ, con tiện tỳ này vừa muốn leo lên giường của Mạnh Tiểu Hầu gia! Nô tỳ nhất thời không nhịn mới định đánh nó!"

Nghe thấy lời này, Gia Uẩn nhíu mày, nghi ngờ về phía ta.

Ta tỏ vẻ kinh ngạc: "Nguyệt Thiền, sao ngươi lại vu oan cho ta như !"

Vào phủ ba năm, ta chưa từng liếc Mạnh Tiểu Hầu gia quá nhiều, khi mấy nô tỳ khác lén lút nhắc đến, thái độ của ta cũng rất thản nhiên, Gia Uẩn từng thăm dò qua, cũng đã nhận câu trả lời khiến nàng ta hài lòng.

Nhưng Nguyệt Thiền là người theo bên cạnh nàng ta từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối sẽ không lừa nàng ta.

Thấy nàng ta nghi ngờ, ta quỳ gối xuống: "Điện hạ, nô tỳ tuyệt đối không có nửa phần tâm tư như , nếu điện hạ không tin, nô tỳ tự nguyện rời phủ, vĩnh viễn không trở lại kinh thành!"

Lời dứt khoát vang lên.

Gia Uẩn mím môi, nỗi nghi ngờ trong đáy mắt tan biến, cúi người kéo ta dậy: "Thôi rồi, bổn cung đương nhiên là tin ngươi."

"Điện hạ..." Nguyệt Thiền tiến lên một bước, còn muốn thêm bị Gia Uẩn ngắt lời: "Nguyệt Thiền, ngươi theo bên ta nhiều năm, sao lòng dạ vẫn nhỏ nhen thế? Ngươi và Thu Ảnh đều là cung nữ thân cận nhất bên cạnh ta, không nghi ngờ bừa bãi!"

Một câu , đã biến sự trung thành hết lòng của Nguyệt Thiền thành tranh sủng ghen tị.

Mặt Nguyệt Thiền đỏ bừng, ta bằng ánh mắt càng thêm oán độc.

Nói xong, Gia Uẩn cùng ta đi vào phòng, đi vài bước, nàng ta bỗng : "Thu Ảnh, chuyện thử thách thôi bỏ đi, còn một thời gian nữa là đại hôn rồi, bổn cung cũng không muốn hắn tổn thương."

Ánh mắt ta khẽ lóe, biết rằng chỉ với chuyện tối nay chưa chắc đã khiến nàng ta quyết tâm, thấp giọng đáp một tiếng "vâng".

Thì ra nàng ta cũng biết, thử thách chân , sẽ tổn thương người khác.

Nhưng chẳng phải nàng ta đã coi chuyện này như một trò chơi sao?

Giờ trò chơi đã bắt đầu rồi.

Ta sẽ không dễ dàng để nàng ta rời khỏi cuộc chơi.

7

Hôn sự giữa Công chúa và Mạnh Vân Thư định vào tháng Mười.

Còn ba tháng nữa mới đến.

Phủ Công chúa đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, mỗi ngày Nguyệt Thiền đều đi sớm về tối, chẳng biết nàng ta đi đâu gì. Ta gián tiếp dò , nàng ta chẳng với ai, trong lòng ta không khỏi có linh cảm chẳng lành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...