Đảo mắt quanh một vòng, đồ đạc của ta đã bị lục lọi. Việc này chỉ có một người sẽ . Đó chính là Nguyệt Thiền.
Là cung nữ từ nhỏ đã lớn lên cùng Gia Uẩn, nàng ta rất không hài lòng với việc Gia Uẩn coi trọng ta, một lòng muốn đuổi ta ra ngoài, đồng thời mang đầy địch ý với ta, từng nghi ngờ ta tiếp cận Công chúa là có mục đích không thể cho ai biết.
Trực giác của nàng ta rất chính xác, may là ta rất cẩn thận, không để nàng ta tóm sơ hở.
Đến tối, bọn ta cùng đi đến Thiên Kim đài.
Bên trong đã tụ tập một số công tử đến đặt cược.
Khi thấy Công chúa đeo mũ mạng che mặt, bọn họ ngầm hiểu ý chắp tay hành lễ, Gia Uẩn chẳng thèm bọn họ một cái, dẫn ta và Nguyệt Thiền vào phòng riêng.
Thiên Kim đài đến đêm vẫn sáng đèn rực rỡ, ồn ào không dứt. Tầng dưới cùng là những kẻ cờ bạc đang điên cuồng đặt cược, đỏ mắt vì thua. Người ở tầng trên cùng thì đang thưởng trà trò chuyện, học đòi văn vẻ.
Người của phủ Công chúa phái đi quay về báo rằng đã đưa Thanh Âm nương tử rời đi trong đêm, Ngụy công tử vẫn chưa biết.
Ta đứng một bên, qua cửa sổ hé mở, từ chỗ này xuống, vừa khéo có thể thấy hình ở Hồng Sở lâu.
Hồng Sở lâu là nơi vui chơi mà vương tôn quý tộc đều thích, đến đêm có thể thấy không ít gương mặt quen thuộc. Nhưng chỉ có một người, khi rõ người đó, Gia Uẩn đột nhiên ném vỡ chén trà.
"Xoảng" một tiếng giòn tan. Tất cả mọi người đều giật mình.
Nguyệt Thiền lập tức tiến lên, khi thấy Tiểu Hầu gia xuất hiện bên cạnh Ngụy công tử, sắc mặt hơi đổi, kinh ngạc kêu lên: "Sao Mạnh Tiểu Hầu gia lại đi cùng Ngụy công tử?"
Nhưng lúc này muốn đi hỏi thì đã quá muộn.
Thanh Âm mất tích, có người truyền tin, Thanh Âm lấy tiền của Ngụy gia rồi bỏ trốn. Ngụy công tử là người cố chấp, lập tức cưỡi ngựa đuổi ra khỏi thành, ra một trò lớn.
"Ta thắng rồi!"
Không biết ai hô lên một tiếng đầu tiên. Tiếp theo, Thiên Kim đài lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Gia Uẩn Công chúa lại thua trăm lượng bạc, nàng ta cũng chẳng bận tâm, chỉ gọi ta: "Thu Ảnh, ngươi đi mời Mạnh Tiểu Hầu gia lên đây ngồi một chút!"
"Vâng."
Ta xuống lầu, đi thẳng đến Hồng Sở lâu.
Mạnh Vân Thư vẫn đứng tại chỗ, nhíu mày, sắc mặt khó đoán.
Sau khi thấy ta, vẻ khó hiểu trong mắt hắn ta biến thành tức giận: "Lại là do nàng ấy ?"
Ta nơm nớp lo sợ hành lễ, cúi đầu cung kính đáp: "Công chúa thua bạc, tâm trạng không vui, mời ngài đến Thiên Kim đài một lát."
"Thật là bừa!"
Hắn ta tức giận phẩy tay áo, bước nhanh về phía Thiên Kim đài.
Ta đi theo phía sau, ở nơi không ai thấy, chậm rãi cong khóe môi.
04
Mạnh Vân Thư xuất thân từ hầu phủ, là một trong số ít những thanh niên tài tuấn của kinh thành, thanh mai trúc mã với Gia Uẩn Công chúa, đầu năm hai người đã định thân.
Ai trong kinh thành cũng biết, Mạnh Tiểu Hầu gia và Gia Uẩn Công chúa cảm sâu đậm. Gia Uẩn Công chúa ho một tiếng, hắn ta lập tức cho người đưa canh lê đến phủ Công chúa. Gia Uẩn Công chúa một câu "thích", hắn ta lập tức tiêu ngàn vàng để đổi lấy nụ của nàng ta.
Tình ý như , thương như , không biết khiến bao nhiêu nương chưa xuất giá ghen tị.
Cho dù là bây giờ —
Bạn tốt bị trêu như , đến trước mặt người trong lòng, hắn ta cũng chỉ nghiêm mặt, giọng điệu không còn nghiêm khắc như khi chuyện với ta: "Gia Uẩn, Ngụy lang quân là người có tài, nàng không nên trêu hắn như ."
Lấy chân canh bạc, trong miệng hắn ta lại trở thành trò nhẹ nhàng. Nhưng ngay cả những lời khuyên tốt như , dưới ánh mắt của mọi người, cũng biến thành chất vấn. Huống chi hắn ta cùng Ngụy lang quân xuất hiện ở thanh lâu, sao có thể khiến Gia Uẩn không suy nghĩ nhiều?
Quả nhiên, nghe thấy lời của hắn ta, Gia Uẩn Công chúa khẽ nheo mắt phượng, khẩy một tiếng: "Sao , chẳng lẽ ngươi cũng có ý với Thanh Âm nương tử kia?"
"Đương nhiên là không!"
Bạn thấy sao?