Nhưng không sao.
Hắn ta sắp chết rồi.
Ta tiện tay nhặt một tảng đá lớn, sâu vào đồng tử co rút của hắn ta, đột ngột đập xuống!
Vách núi quá sâu, rơi xuống cũng không nghe thấy tiếng vọng.
Ta lặng lẽ một lúc, sau đó quay đầu.
Nhìn về phía Gia Uẩn đang nước mắt đầm đìa trong bụi rậm.
17
Đúng .
Ta chưa chết Gia Uẩn.
Dù sao cuộc đánh cược này, ta cũng phải để nàng ta tận mắt thấy kết quả.
Ta vỗ vỗ tay, đi về phía nàng ta, đôi tay nàng ta bị trói, miệng nhét khăn: "ư ư" lùi về sau, ánh mắt không thể kinh hoàng hơn.
Ta không khách sáo với nàng ta, vừa dùng sức kéo nàng ta đến bên vách núi, vừa với nàng ta: "Thực ra ta có thể thành công, còn phải cảm ơn điện hạ người đấy, người đoán xem ta đã với hắn ta thế nào?"
Nếu không phải Mạnh Vân Thư quá nàng ta, sẽ không dễ dàng tin ta như rồi đi hành hạ bản thân vài ngày, cũng sẽ không khiến tinh thần hoảng hốt đến mức ngay cả mùi nhuyễn cốt tán và an miên hương cũng không phát hiện ra.
Nói đến đây, ta không nhịn thành tiếng, thấy ánh mắt nàng ta kinh hãi, sắc mặt ta càng trở nên dịu dàng: "Nhưng ta không cần phải cho ngươi biết, dù sao mục tiêu bị chọn không xứng đáng biết sự thật, đây chẳng phải là quy tắc ngươi đặt ra sao."
Nàng ta điên cuồng lắc đầu, dường như muốn điều gì.
Nhưng ta chỉ đẩy nàng ta về phía trước, ngoảnh mặt ngơ.
"Ư ư ư ư!"
Nàng ta trừng mắt ta, kinh hãi và hận thù cùng bùng nổ, hận không thể nuốt sống ta.
Ta , giơ tay đẩy một cái.
Trong đồng tử đột ngột giãn to của nàng ta, ta thấy khuôn mặt vô cảm của chính mình.
Phụ thân, mẫu thân.
Con đã báo thù cho hai người rồi.
18
"Đủ chưa?" Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng quen thuộc.
Ta quay đầu lại, rõ người vừa đến, không ngạc nhiên, thậm chí còn có thể : "Tên tiểu đồng đó đâu?"
"Ở đây."
Giang Tắc Thanh nhẹ giọng , kéo một người ra từ xe ngựa khác, chính là tên tiểu đồng đó.
Ta hất cằm về phía hắn: "Gửi xuống đoàn tụ với chủ nhân của hắn ta đi."
Giang Tắc Thanh lặng lẽ theo.
Nhưng chưa kịp đi về, bỗng cảm nhận một lực đạo, may mà hắn đứng vững, đột ngột nắm lấy tay ta đang đẩy hắn, ánh mắt trở nên u ám: "Ngươi muốn ta?"
Ta lạnh mặt, không lên tiếng.
Hắn biết quá nhiều rồi.
Ngay cả mẫu thân hắn, bà ta cứu ta chẳng qua cũng chỉ vì đã sớm biết Công chúa sẽ dùng nữ nhi của bà ta để khống chế bà ta, muốn lợi dụng hận thù của ta lưỡi dao thôi!
Người từ phủ Công chúa ra, có ai là người tốt?
Hiện giờ đã dùng ta xong rồi, tiếp theo chẳng phải là nên lừa mổ thịt sao?
Đẩy hết tội lỗi lên người ta?
Hừ.
Ta sẽ chết, ta cũng sẽ kéo tất cả bọn họ xuống địa ngục!
Thấy đẩy hắn không thành, ta cũng lười giả vờ nữa, rút ra một con dao găm, định đâm vào ngực hắn!
Nhưng võ công hắn quá giỏi, ta không địch nổi, bị hắn khống chế: "Thu Ảnh, ngươi bình tĩnh một chút!"
Ta giằng co một lúc, không thoát ra , lạnh lùng : "Ta không ngươi, ngươi đưa ta đến quan phủ đi."
Một câu khiến nam nhân đứng yên tại chỗ, chỉ trong chốc lát, hơi thở hắn trầm xuống, lắc đầu : "Thu Ảnh, bất kể ngươi gì, ta đều sẽ bảo vệ ngươi."
Tim ta khẽ rung .
Chợt nhớ đến lần đầu gặp hắn.
Hắn mặc một thân cẩm bào, khi ấy ta mới mười ba tuổi, hắn thấy ta trong nhà, ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó ngờ nghệch đưa kẹo hồ lô trong tay cho ta, hỏi: "Ngươi ăn không?"
Muội muội của hắn từ trong phòng đi ra, thấy : "oa" một tiếng kêu lớn: "Ca ca thiên vị! Đây rõ ràng là cho muội mà!"
Giang Tắc Thanh lúc đó mới mười sáu tuổi, trên mặt đã có vẻ trầm ổn hiếm có, mặt không đỏ tim không đập : "Không phải, vốn dĩ ta định ăn một mình thôi."
Ta nhận lấy kẹo hồ lô từ tay hắn, chia với muội muội của hắn cùng ăn, khóe mắt bắt ánh mắt của hắn, vội vã tránh đi.
Sau đó, hắn thường xuyên về nhà, mang cho ta và Giang Sương nhiều đồ chơi, đồ ăn ngon.
Bạn thấy sao?