Ánh mắt hắn ta chuyển hướng, dừng lại ở cần cổ đang đỏ ửng của ta, rồi móc từ trong tay áo ra một lọ thuốc đưa cho ta, lấy lại vẻ ôn hòa lễ độ thường ngày: "Ta đã quá nóng vội rồi."
Ta nhận lấy, một câu "Ta không sao đâu", rồi đứng Mạnh Vân Thư dẫn người rời đi, trong mắt dần hiện lên vẻ châm biếm.
Ai bảo sự chân thành không thể là diễn xuất chứ?
16
Mạnh Vân Thư thật sự suy sụp suốt nửa tháng.
Đến vài ngày sau, khi hắn ta đến phủ Công chúa, so với trước đây, sắc mặt hắn ta tiều tụy đi nhiều, dưới mắt thâm quầng, rõ ràng đã lâu không nghỉ ngơi tốt.
Thấy ta đang định ra ngoài, thái độ hắn ta lịch sự xa cách: "Thu Ảnh nương, có thể dẫn ta đi gặp Gia Uẩn không?"
Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, nghe , khẽ cong môi, không kiêu căng không siểm nịnh đáp: "Mời Tiểu Hầu gia."
"Đa tạ." Đôi mắt nam nhân hơi sáng lên, tiểu đồng của hắn ta định đi theo bị ta ngăn lại: "Tiểu Hầu gia, Công chúa đã lâu không gặp ngài, chi bằng ngài đi một mình, coi như là một bất ngờ cho Công chúa."
Nghe , Mạnh Vân Thư không nghĩ nhiều, vuốt ve ngọc bội trong tay, nhẹ giọng bảo tiểu đồng về phủ trước.
"Cái này..."
Tên tiểu đồng rõ ràng có chút không yên tâm, ta bước lên phía trước, dịu dàng : "Chi bằng ngươi đợi ở phủ Công chúa đi, lát nữa, Tiểu Hầu gia sẽ cùng Công chúa trở về."
Như là ổn thỏa rồi.
Tiểu đồng vội vàng cảm tạ ta: "Đa tạ nương."
Ta liếc Giang Tắc Thanh đang đứng sau cửa, gọi to: "Giang thị vệ."
Giang Tắc Thanh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt tươi của ta, hơi thở hắn trầm xuống, cuối cùng vẫn không gì, bước lên phía trước dẫn tên tiểu đồng đi.
Ta thu hồi tầm mắt, đánh xe đưa Mạnh Vân Thư đến biệt trang.
Dọc đường không có gì trao đổi.
Cho đến khi xe ngựa đi nửa canh giờ, người bên trong bỗng cảnh giác: "Ngươi định đưa ta đi đâu? Đây không phải đường đến biệt trang!"
Rèm xe bị kéo ra kêu “soạt” một tiếng
Mạnh Vân Thư giơ dao găm trong tay, ta cố ý giật dây cương, ngựa nhảy chồm lên, người trong xe lập tức ngã về phía sau.
Ta dừng xe bên vách núi, mới quay đầu người bên trong.
Nam nhân có gương mặt tuấn mỹ giờ ddây tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo: "Hương này có vấn đề!"
"Đúng, có nhuyễn cốt tán."
Ta cũng không phủ nhận, thong thả ngắm vẻ căm phẫn của hắn ta.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hắn ta bỗng trở nên kinh hoàng: "Gia Uẩn đâu? Gia Uẩn đâu!"
Ánh mắt ta liếc ra ngoài.
Hắn ta theo bản năng theo hướng ta , thấy vách núi sâu không thấy đáy, đồng tử rung dữ dội, lập tức lắc đầu, trừng mắt ta: "Không thể nào, người rơi xuống đêm đó hoàn toàn không phải Gia Uẩn! Là Nguyệt Thiền phải không?"
"Phải, Tiểu Hầu gia thật tinh mắt, người bị bọn cướp đẩy xuống đêm đó đúng là Nguyệt Thiền."
Ta đương nhiên biết hắn ta sẽ nhận ra người đêm đó không phải Gia Uẩn.
Nếu không, sao hắn ta lại điều tra.
Còn điều tra đến ta.
Rồi sau đó, lại trúng kế của ta chứ?
Mục tiêu của ta từ trước đến nay không chỉ có một mình Gia Uẩn Công chúa.
Ta chậm rãi xuống xe, thấy hắn ta loạng choạng bước theo xuống, tươi bổ sung thêm một câu: "Nhưng ngay sau khi các ngươi đi, ta đã ném Gia Uẩn thật xuống rồi."
Giọng nhẹ nhàng vừa dứt, ánh mắt nam nhân trải qua nhiều biến đổi, ta như ác quỷ.
Đột nhiên.
Nam nhân đó bất ngờ bùng nổ, bị ta đẩy mạnh một cái: "Đi đi, đi xuống đoàn tụ với nàng ta đi!"
Mạnh Vân Thư không kìm ngã về phía sau, cả người lơ lửng trong không trung, vẫn cố chấp bám vào tảng đá bên vách núi.
Chậc.
Thật ngoan cường.
Ta đạp lên tay hắn ta, cúi người xuống, trong mắt chứa nụ , chỉ là nụ không thật lòng, giọng điệu thong thả: "Khi xưa, lúc ngươi che giấu chứng cứ cho Gia Uẩn, có nghĩ đến ngày hôm nay không?"
Mạnh Tiểu Hầu gia hắn ta là nhân vật tôn quý như thế, cái chết của một thư sinh đỗ Thám hoa sao có thể lọt vào mắt hắn ta.
Vì hắn ta sẵn sàng thay người trong lòng hủy diệt chứng cứ, xấu trước mặt Hoàng thượng, khiến Đại Lý Tự không thể điều tra, xử là tai nạn.
Bạn thấy sao?