Ván Cược Thử Lòng [...] – Chương 10

"Cái gì!"

Quản gia sợ đến lùi lại, suýt ngã, lập tức hoảng hốt, quanh bốn phía, không thấy Nguyệt Thiền, lại hỏi: "Vậy, Nguyệt Thiền nương dâu!"

"Nguyệt Thiền vì cứu Công chúa, cũng ngã xuống luôn!"

Ta lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh: "Mã thúc, hiện giờ hình vẫn chưa rõ ràng, trước hết hãy phái tất cả gia đinh trong phủ đến dưới vách núi tìm kiếm đã, đợi tìm rồi hẵng báo cho Thánh thượng và Hoàng hậu cũng không muộn, nếu lỡ điện hạ vẫn còn sống!"

Nếu vội vàng tâu báo tin Công chúa đã chết, thì người trong phủ Công chúa không một ai sống nổi.

Mã quản gia đương nhiên cũng hiểu điều này, vội vàng đáp: "Ngươi phải, ta lập tức phái người đi tìm kiếm bí mật."

Ta gật đầu.

Phủ Công chúa đã che giấu tin tức, ta biết không thể giấu lâu.

Ta cũng không lo nữ nhân Thôi thị sẽ tiết lộ ra ngoài, dù sao, chúng ta là đồng bọn.

Nhưng tạm thời sẽ không đi gặp nàng ta.

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, ta ra phố một chuyến, mua sắm đồ như thường lệ.

Đúng lúc ta đi ngang qua một con hẻm, miệng đột nhiên bị bịt lại, tiếp đó, bị kéo vào trong hẻm!

15

Ta vùng vẫy kịch liệt, chẳng ích gì.

Đến chỗ vắng người, kẻ đó mới hạ giọng bên tai ta: "Tiểu Hầu gia muốn hỏi ngươi vài câu."

Tiểu Hầu gia?

Ta chớp chớp mắt, chỉ thấy từ trong con hẻm sâu hơn chậm rãi bước ra một bóng người.

Chính là Mạnh Vân Thư.

Đáy mắt nam nhân đỏ ngầu, đầy tia máu đỏ, chắc là cả đêm không ngủ, lúc này trông thật chật vật, đôi mắt đen kia lại sắc bén, mang theo tia sáng lạnh lẽo, như có thể xuyên thấu tâm tư người khác chỉ trong một cái .

Tim ta run lên, rụt rè gọi: "Tiểu Hầu gia."

Mạnh Vân Thư chăm ta, giọng hắn ta lạnh lùng: "Ta điều tra chính ngay trước năm ngày, thị vệ của phủ Công chúa đã tự mình đi tìm tên Ngô Trung Hổ đó, người đó là ca ca ngươi!"

Trong mắt ta lộ ra vẻ kinh ngạc vừa đủ, nhanh chóng cụp mắt xuống: "Nô tỳ không biết Tiểu Hầu gia đang gì."

Cổ đột nhiên bị bóp chặt, dùng sức nâng lên.

Gương mặt nam nhân áp sát, không còn nửa phần dịu dàng như trước mặt Gia Uẩn, từng chữ từng chữ : "Đừng ép ta phải ra tay với ngươi, !"

Ta bị ép ngửa đầu lên, cảm giác nghẹt thở ùa đến, nước mắt sinh lý không kìm trào ra.

"Không phải nô tỳ, là ván cược của Công chúa."

Bàn tay đang khống chế bỗng buông ra, ta ngã xuống đất, thở hổn hển từng hơi.

"Ván cược? Nàng lấy ta ra cược?"

Nam nhân có vẻ hơi sửng sốt, đáy mắt dâng lên vẻ tổn thương, rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn, cao ngạo xuống ta: "Giờ ván cược đã kết thúc rồi, Gia Uẩn đâu?"

Ta ôm cổ, đứt quãng : "Điện hạ trách ngài không bảo vệ người, đã đi đến biệt trang, còn ..."

"Còn gì nữa!"

Ta ngước đầu lên, đối diện với đôi mắt đen như mực của nam nhân, cắn răng : "Còn không muốn gả cho ngài nữa, đây là tín vật, bảo nô tỳ tìm cơ hội trả lại cho ngài."

Nói xong, ta móc từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội.

Đó là vật hắn ta tự tay khắc.

Mạnh Vân Thư đương nhiên nhận ra ngay.

Hắn ta run rẩy đón lấy ngọc bội từ tay ta, đôi mắt đen chằm chằm như muốn xuyên thủng miếng ngọc, hồi lâu sau, hắn ta bỗng cụp mắt xuống, nắm ngọc bội chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Vị Tiểu Hầu gia vốn cao quý giờ đây thần sắc tiều tụy: "Nàng ở biệt trang nào, ta phải đến tìm nàng hỏi cho rõ."

Ngay cả đến lúc này, hắn ta vẫn còn nàng ta.

Ta nhíu mày, khẽ thở dài, khuyên nhủ: "Thực ra tính khí của Công chúa chỉ như một đứa trẻ, Tiểu Hầu gia cũng biết đấy, Điện hạ luôn thích thử lòng người bên cạnh. Lần này chắc cũng không thực sự giận đâu, chỉ cần Tiểu Hầu gia ra vẻ, giả vờ đau khổ vài ngày, dù chỉ là gầy đi một chút thôi, Công chúa cũng sẽ không còn giận nữa."

Ta một cách chân thành, Mạnh Vân Thư ta chăm một lúc, thấy ánh mắt ta dịu dàng, vẻ mặt chân thành, lập tức thấy tin lời ta vài phần: "Ngươi cũng phải."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...