Ván Cược Thử Lòng [...] – Chương 1

01

Trong Công chúa phủ, trước gương trang điểm.

Nữ tử với gương mặt như hoa đang ngáp một cách uể oải, thuận miệng hỏi: "Thiên Kim đài sắp mở rồi, lần này các ngươi có ý tưởng gì hay không?"

Người đang chính là Gia Uẩn Công chúa, ấu nữ của đương kim Hoàng hậu, từ nhỏ đã cưng chiều hết mực.

Trong lúc nhàn rỗi, nàng ta đọc rất nhiều thoại bản, tin chắc rằng thư sinh bạc , kép hát vô nghĩa. Hiện tại, người bị đặt lên bàn cược chính là nhị thế tổ Ngụy gia và Thanh Âm nương tử - chiêu bài của Hồng Sở lâu.

Đây là một canh bạc ngầm, chỉ những người tham gia mới biết, còn mục tiêu đã chọn thì tuyệt đối giữ bí mật, dù cho Ngụy công tử này cũng coi là vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ.

Ta cúi đầu giúp nàng ta chải tóc, bên cạnh, một cung nữ khác là Nguyệt Thiền đảo mắt, cong môi : "Điện hạ, nô tỳ nghe Thanh  m nương tử tuy là đầu bài chưa từng tiếp khách, là thanh quan. Nhưng nữ tử đã vào thanh lâu rồi thì còn đâu trong sạch nữa, nếu để Ngụy công tử thấy nàng ta tiếp khách mà vẫn muốn chuộc thân cho nàng ta, chẳng phải chứng minh cảm của bọn họ còn vững chắc hơn vàng sao?"

Nghe thấy những lời này, ta lập tức ngước mắt lên Nguyệt Thiền với vẻ mặt không đổi sắc.

Nguyệt Thiền liếc ta một cái, không thèm để ý.

Gia Uẩn Công chúa nhướn mày, rõ ràng có chút lòng, vẫn quay đầu về phía ta: "Thu Ảnh, ngươi thấy thế nào?"

Ta thu liễm thần sắc, nghiêm túc đáp: "Nô tỳ thấy không thỏa đáng."

Lời vừa dứt, Nguyệt Thiền khẩy một tiếng, nàng ta tranh đấu với ta đã lâu, lúc này lập tức nổi giận: "Thu Ảnh, sao lại không thỏa đáng? Không lẽ ngươi đồng với một kỹ nữ thanh lâu?"

Ta không thèm nàng ta, chỉ từ tốn với Gia Uẩn: "Điện hạ, hai chữ ý, chủ yếu là đ-á-nh vào tâm. Ngụy công tử tuy là nhị thế tổ, nô tỳ đã cho người dò , hắn ta ghét rõ ràng, hơn nữa không câu nệ việc trong trắng của nữ tử, từng công khai rằng thứ hắn ta ngưỡng mộ trong lòng là con người Thanh  m nương tử, không phải thân thể của nàng ta. Chi bằng Công chúa ra lệnh cho người mạo danh người Ngụy gia, gửi ngân phiếu cho kỹ nữ kia, để nàng ta rời xa Ngụy công tử, rồi đưa nàng ta rời khỏi kinh thành ngay trong đêm. Sau đó đưa tin này đến cho Ngụy công tử, nếu hắn ta đối mặt với sự phản bội như mà vẫn đuổi theo ra khỏi kinh thành, chẳng phải thú vị hơn sao?"

Lời vừa dứt.

Gia Uẩn trầm ngâm hồi lâu, bỗng lớn: "Tuyệt diệu! Hắn ta một lòng muốn cho nàng ta danh phận, lại nghĩ nàng ta chỉ tham tiền, rời bỏ hắn ta mà đi, đây chính là thử thách ý của hai người! Việc này cứ quyết định như !"

Nói xong, nàng ta quay đầu lại, nhét một chiếc trâm cài tóc tinh xảo vào tay ta: "Thu Ảnh, ngươi quả là tâm tư nhanh nhạy nhất, trang điểm cho bổn cung đi."

Thấy , Nguyệt Thiền tức giận liếc ta một cái, một câu "Nô tỳ đi truyền thiện" rồi đi ra ngoài.

Ta đáp lời, tay nắm chặt chiếc trâm, ánh mắt rơi xuống chiếc cổ trắng ngần kia, ánh mắt u ám.

02

Trước đây ta có một gia đình tuy không giàu có rất hạnh phúc.

Cha ta là tiên sinh dạy học trong tư thục, ông ấy có tài năng, ngặt nỗi nhà nghèo nên đành gác lại ý định lên kinh thi cử. Sau khi gặp mẹ ta, ông ấy càng gác bỏ sách vở, vác cuốc xuống đồng.

Nhưng cha vốn là một người đọc sách, vai không thể gánh, tay không thể vác, mỗi lần việc về, lòng bàn tay đều nổi đầy vết phồng. Ông ấy giấu không dám cho mẹ thấy, chỉ bảo ta lấy kim thêu để ch-ọ-c vỡ các nốt phồng, ta vừa sợ vừa lo: "Cha, như có đau lắm không?"

Nam nhân với gương mặt thanh tú chọc vỡ các nốt phồng trên tay mà không hề thay đổi sắc mặt, dịu dàng : "Cha là nam nhân, sao có thể sợ chút đau đớn này chứ? Chỉ là mẹ con nhát gan, nên đừng với mẹ con nhé."

Ta chớp mắt, cố ý hỏi: "Vậy con cũng nhát gan, sao cha lại với con?"

Cha: ". . ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...