Ván Cược Chắc Chắn [...] – Chương 9

Bên dưới, bố mẹ gọi:

"Chiêu Chiêu, xuống ăn cơm."

 

Lần này, tôi không người đang quỳ dưới tuyết, chỉ quay người đi xuống.

 

Xuống nhà, tôi thấy dì Thẩm cũng đang ngồi đó. Bà thấy tôi, kéo tay tôi, dẫn đến sofa.

 

Giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi:

"Nói dì nghe, chuyện xảy ra từ khi nào?"

 

Dì Thẩm và mẹ tôi là thân lâu năm. 

 

Tôi ngước mắt mẹ, dì Thẩm nhanh chóng nhận ra, vỗ nhẹ tay tôi:

"Đừng mẹ con, thật đi."

 

"Từ lâu rồi. Ban đầu ấy ngoại với một nữ bệnh nhân. Sau khi con phát hiện, ấy lại ngoại với một thực tập sinh."

 

Dì Thẩm nắm tay tôi, sững sờ hồi lâu, cuối cùng mắt đỏ hoe, liên tục ba tiếng:

"Tốt, tốt, tốt."

 

Có lẽ bà không ngờ người con trai ưu tú của mình lại ra chuyện như .

 

Ngay lúc đó, bên nhà họ vang lên tiếng ồn ào.

 

Chú Thẩm tới tìm bà:

"Mau đi, tới bệnh viện, thằng bé đau dạ dày, nôn ra máu."

 

"Chiêu Chiêu đi cùng luôn đi." Chú , định nắm tay tôi, dì Thẩm đã tát ông một cái.

 

"Chiêu Chiêu, con ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện này, dì sẽ đòi lại công bằng cho con."

 

Chú Thẩm trách bà:

"Công bằng gì nữa, giờ con nó thế này, có chuyện gì thì đợi sau."

 

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

 

Khi mẹ kết quả kiểm tra cho tôi nghe, Thẩm, một người cao to, ôm đầu khóc nức nở. 

 

Ngược lại, người mẹ dịu dàng của lại bình tĩnh xử lý mọi việc.

 

Khi Thẩm Xuyên gọi điện, tôi đang ăn cơm.

 

Cuộc gọi trước đó là một tháng trước, khi tôi liên hệ để bàn về việc ly hôn.

 

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng mở lời:

"Chiêu Chiêu, sợ lắm, em đến thăm không?"

 

Tôi những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, trả lời:

"Anh quên rồi sao? Chính đã chúng ta sống riêng."

 

Nói xong, tôi không đợi trả lời, cúp máy ngay lập tức.

 

Bố mẹ tôi như không nhận ra điều gì, chỉ gắp thức ăn vào bát tôi, nhẹ nhàng nhắc nhở:

 

"Ăn nhiều chút."

 

"Tuyết rơi nhiều thế này, đừng đi đâu, cứ ở nhà thôi."

 

Họ đã Thẩm Xuyên lớn lên. 

 

Khi kết hôn, đứng trước hai bên gia đình hứa chắc nịch rằng sẽ đối xử tốt với tôi. 

 

Vậy mà chưa đầy ba năm, đã thành thế này.

 

Đối với họ, thất vọng lớn hơn giận dữ.

 

Nhưng họ sợ tôi mềm lòng. Dù sao, từ nhỏ đến lớn, cảm tôi dành cho Thẩm Xuyên họ đều thấy rõ.

 

Nhìn những hành nhỏ của bố mẹ, tôi lên tiếng:

"Đừng lo cho con. Con không dễ mềm lòng đến , sẽ không tha thứ cho ấy."

 

Thẩm Xuyên nằm lại bệnh viện. Tối đó, tôi mang thẻ của ấy tới quán bar.

 

Tôi gọi nước loại tốt nhất và đặt mười người mẫu nam.

 

Tôi muốn xem, rốt cuộc điều gì đã khiến Thẩm Xuyên bỏ rơi gia đình để đắm chìm vào những thứ này.

 

Tôi gọi hai két bia, không khí trong phòng dần nóng lên.

 

Có người liên tục dựa sát vào tôi, khi thấy tôi không thích, họ giữ khoảng cách.

 

Có người cầm micro hát, giọng điệu nhẹ nhàng của một bài hát tiếng Quảng Đông vang khắp phòng.

 

Có người hỏi tôi thích ăn gì, rồi ra ngoài, quay lại với vài quả quýt, lặng lẽ bóc cho tôi.

 

Thẻ ngân hàng liên kết với điện thoại của Thẩm Xuyên, thông báo trừ tiền liên tục gửi về máy ấy.

 

Khi một cậu trai ngồi cạnh hỏi:

"Chị là người địa phương sao?" thì điện thoại của Thẩm Xuyên gọi tới.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...