Tôi , nghĩ về đã thay đổi từ khi nào.
Một ánh trăng cao vời vợi bỗng chốc biến thành bùn lầy dưới đất.
Giáo dục và phẩm giá tôi dạy bảo suốt mấy chục năm không cho phép tôi hành xử như .
Nhưng tôi vẫn hỏi:
"Có phải là vì thực tập sinh mới không?"
Anh cúi đầu, không ngừng xin lỗi:
"Xin lỗi, Chiêu Chiêu, cảm thật sự không thể kiểm soát."
Khi tôi phát hiện phản bội lần đầu tiên, cũng như bây giờ, không ngừng xin lỗi:
"Anh sai rồi."
Giờ đây, đến cơ hội thứ hai, kết cục vẫn chỉ như .
Tôi đẩy ra, trả lời:
"Được thôi."
Trước ánh mắt kinh ngạc của , tôi tiếp lời:
"Nhưng em muốn thẻ lương của ."
Kết hôn xong, tôi chưa từng lấy thẻ lương của , cũng không biết tiết kiệm bao nhiêu.
Giờ đây, tôi muốn tiền.
Coi như thù lao cho vở kịch mà tôi đã diễn quá lâu.
Anh không chần chừ, rút thẻ ra từ ví, đổi mật khẩu trước mặt tôi.
Đổi xong, đứng dậy, với tôi:
"Vậy đi trước."
Anh vừa đi không bao lâu, điện thoại tôi rung lên:
"Chị Chiêu Chiêu, xong rồi. Tiến hành bước tiếp theo thôi."
Mười mấy năm cảm dễ dàng bị xóa nhòa như , tôi thấy thật đáng buồn.
Tôi nhắn lại Hứa Linh:
"Cảm ơn nhé, hôm nào mời ăn cơm."
Cô ấy trả lời nhanh chóng:
"Khách sáo rồi. Nhận tiền thì phải tốt việc. Không nữa, Thẩm Xuyên đến rồi."
Tôi nằm dài trên sofa, bầu trời bên ngoài dần tối đi, và xem những bức ảnh Hứa Linh gửi.
Trong ảnh, Thẩm Xuyên rất dịu dàng, lại dịu dàng đến mức nhức nhối.
Ngày hôm sau, tôi một mình bay về quê. Hai bên gia đình đều đã chờ sẵn.
Bố mẹ Thẩm Xuyên ra sau lưng tôi, hỏi:
"Thẩm Xuyên đâu rồi?"
Họ định kéo lấy hành lý của tôi, tôi tránh đi.
Lần này, tôi không che đậy cho Thẩm Xuyên nữa. Tôi bình tĩnh trước mặt họ:
"Thẩm Xuyên ngoại rồi."
Bố mẹ tôi lập tức tiến tới, lấy hành lý từ tay tôi.
Mẹ Thẩm Xuyên đứng sững tại chỗ, hỏi lại:
"Chiêu Chiêu, con vừa gì?"
Bà là người phụ nữ dịu dàng, phần lớn sự dịu dàng của Thẩm Xuyên đều bắt nguồn từ bà.
Tôi lặp lại lần nữa, lần này thay đổi cách xưng hô:
"Dì Thẩm, Thẩm Xuyên ngoại rồi."
Bố Thẩm Xuyên vội hỏi:
"Chiêu Chiêu, có phải hiểu lầm gì không?"
Tôi lấy điện thoại, cho họ xem những bức ảnh mà Hứa Linh đã gửi cho tôi.
Có ảnh hai người cùng xem phim, nắm tay nhau, cùng ăn chung một ly kem...
Bố Thẩm Xuyên vẫn muốn giải thích:
"Cũng có thể là nó nhất thời hồ đồ, để bố…"
Chưa hết câu, ông đã bị mẹ Thẩm Xuyên ngắt lời:
"Đi, về nhà!"
Bố Thẩm Xuyên quay lại tôi, muốn gì đó nữa, bà kéo tay ông, giọng bà, người luôn dịu dàng, giờ đây đầy giận dữ:
"Đi, về nhà!"
Họ rời đi, mẹ tôi nhẹ nhàng nắm tay tôi.
"Chiêu Chiêu, về nhà thôi."
Tối hôm đó, Thẩm Xuyên lập tức trở về.
Hai gia đình chúng tôi là hàng xóm. Từ tầng hai, tôi thấy ấy quỳ giữa sân.
Đây là chiêu bài hay dùng từ nhỏ mỗi khi phạm lỗi.
Trước đây, chỉ cần thấy quỳ giữa sân, tôi lại tìm dì Thẩm mè nheo ầm ĩ.
Dì Thẩm luôn chọc vào trán :
"Không phải nhờ có Chiêu Chiêu thì con có đứng đây đâu."
Vài bông tuyết lất phất bay vào phòng qua cửa sổ ban công.
Tôi ngẩn người, nhận ra Tết sắp đến.
Bạn thấy sao?