Tôi không ngay lập tức ý đến biểu cảm của Thẩm Xuyên, mà trước tiên nhận ra hương nước hoa quen thuộc trong phòng.
Hương hoa hồng lạnh lẽo, chính là mùi đã vương trên áo khoác của Thẩm Xuyên.
Khi nghe câu hỏi, Thẩm Xuyên mới quay đầu lại , vội vàng tháo găng tay, bước đến nắm tay tôi và đẩy tôi ngồi xuống ghế.
Anh hỏi:
"Chiêu Chiêu, sao em lại đến đây?"
"Đây là thực tập sinh mới ở bệnh viện, nợ ấy một bữa ăn."
"Em đã ăn gì chưa, Chiêu Chiêu?"
"Trên đường có kẹt xe không, em có mệt không?"
Mỗi khi căng thẳng, Thẩm Xuyên sẽ rất nhiều. Nhìn dáng vẻ này của , tôi chỉ muốn bật .
Cô đối diện vẫn tôi với ánh mắt tò mò, sau đó như chợt hiểu ra:
"À, chị là vợ bác sĩ Thẩm đúng không? Bác sĩ Thẩm thường nhắc đến chị."
"Chào chị, em là Hứa Linh, thực tập sinh ở bệnh viện."
Cô ấy mỉm chào tôi. Lúc này, Giang Nghiên lên tiếng:
"Bác sĩ Thẩm, em đến để cảm ơn ."
Đôi mắt ấy ngấn lệ, Thẩm Xuyên đầy đáng thương, rồi quay sang tôi với ánh mắt thương .
Thương , ấy đang thương tôi.
Cô ấy như muốn rằng: "Nhìn xem, chồng chị lại thích một thực tập sinh khác, chị chẳng thể giữ nổi trái tim của ấy."
Nhưng, tôi không cần giữ trái tim của một người đàn ông để chứng minh điều gì.
Tôi vốn dĩ không sống nhờ vào đàn ông.
Vợ, người từng ngoại , và đối tượng ngoại hiện tại cùng xuất hiện một chỗ. Cảnh tượng này quá kỳ lạ.
Tôi bỗng bật thành tiếng.
Bàn tay Thẩm Xuyên nắm lấy tay tôi đang khẽ run lên.
Tôi lên tiếng đúng lúc:
"Hay để em và bé này đi trước, ở lại chuyện với Giang Nghiên?"
Giang Nghiên ngạc nhiên tôi, như không hiểu tại sao tôi lại bình tĩnh đến .
Cô ấy dẫn tôi đến đây, là muốn chứng kiến chúng tôi cãi vã.
Nhưng, điều đó không cần thiết.
Thẩm Xuyên đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt cổ tay tôi, buông lỏng.
Tôi lại lên tiếng:
"Thôi, có lẽ em vẫn nên ở lại đây."
Tôi cảm nhận cơ thể Thẩm Xuyên đột ngột cứng đờ, gọi tôi:
"Chiêu Chiêu..."
Hứa Linh xen vào giải vây:
"Thôi chị ạ, chúng ta cùng đi nào. Em kể chị nghe dạo này bác sĩ Thẩm bận rộn thế nào."
Cô ấy đứng dậy, cầm lấy điện thoại.
Thoáng chốc, tôi thấy ốp điện thoại của ấy.
Đó là hình nhân vật nữ chính trong bộ anime mà Thẩm Xuyên đang mê mẩn gần đây.
Vừa ra khỏi cửa, biểu cảm của Hứa Linh thay đổi hoàn toàn.
Cô ấy châm một điếu thuốc, khói thuốc mờ mịt bao quanh khi mở lời:
"Chắc là đến lúc thực hiện bước tiếp theo rồi."
Lúc này, ấy và người trong căn phòng ban nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù biết tính chất công việc của , tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên, sao một người có thể thay đổi tính cách nhanh đến .
Chúng tôi bước xuống cầu thang, ánh sáng ở đây khá mờ.
Tôi bị quáng gà vào ban đêm, vừa thận trọng dò từng bậc thang vừa mở lời về một chủ đề khác:
"Thuê mất bao nhiêu tiền?"
Hứa Linh dùng tay kia đỡ lấy tôi, rồi mới trả lời:
"Không cần đâu, họ chị đã thanh toán rồi."
Khi chân tôi chạm đất, điếu thuốc trong tay Hứa Linh cũng cháy hết.
Cô lấy trong túi ra một chai nước hoa, xịt vài lần để át đi mùi thuốc.
Tôi ngửi thấy mùi hoa hồng lạnh lẽo quen thuộc. Cô :
"Tôi thích mùi nước hoa này, gửi tôi link mua đi."
Bạn thấy sao?