Ván Cược Chắc Chắn [...] – Chương 3

Tôi nhấc máy, giọng ấy gấp gáp:

 

“Chiêu Chiêu, chồng cậu có vấn đề về sức khỏe, ung thư giai đoạn đầu. Đừng lo lắng quá, chữa trị sớm sẽ ổn thôi…”

 

Tuần trước tôi đi khám sức khỏe, Thẩm Xuyên đến đón tôi, vì chờ đợi lâu nên quyết định cùng tôi kiểm tra luôn.

 

Số điện thoại liên lạc để lại đều là của tôi, không ngờ lại có kết quả như thế này.

 

Những lời ấy sau đó, tôi không còn nghe rõ nữa.

 

Tôi đặt thỏa thuận ly hôn xuống bàn, ngắt lời thân qua điện thoại:

 

“Thẩm Xuyên ngoại rồi.”

 

Đầu dây bên kia sững sờ, sau đó là giọng thốt lên:

 

“Thật á? Ung thư dạ dày, không chữa đâu, đúng là quả báo mà.”

 

Phải rồi, Thẩm Xuyên.

 

Đây chính là sự trừng của ông trời dành cho kẻ phản bội tấm chân .

 

Thẩm Xuyên, tôi sẽ không ly hôn nữa. Anh diễn cho tôi xem, thì tôi sẽ cùng diễn một vở kịch.

 

Trong hoàn cảnh mà tôi biết đã không còn đường lùi, tôi muốn cùng đánh cược một ván.

 

Tôi người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, đôi má đỏ bừng, dáng vẻ chẳng còn chút phong thái thường ngày.

 

Tôi nghe chính giọng mình nhẹ nhàng gọi :

 

"Thẩm Xuyên, em không định ly hôn."

 

Thẩm Xuyên mừng rỡ ngẩng đầu tôi, gọi tên tôi:

 

"Chiêu Chiêu."

 

Đôi mắt bùng lên niềm vui sướng lớn lao.

 

Tôi giả vờ giận dỗi, với giọng trách móc:

 

"Ai bảo dạo này không quan tâm đến em như trước nữa."

 

Thẩm Xuyên vội vàng đứng dậy, ôm lấy tôi, lúng túng xin lỗi:

 

"Anh sai rồi, sai rồi..."

 

Tôi bắt chước giọng điệu nũng như trước đây:

 

"Còn nữa, quan tâm đến bệnh nhân đó quá rồi. Sau này không qua lại với ấy nữa."

 

Anh gục đầu lên vai tôi, nước mắt rơi như mưa, không ngừng lẩm bẩm:

 

"Không ly hôn là tốt rồi, không ly hôn là tốt rồi. Sau này em đừng như nữa."

 

Thẩm Xuyên, tôi cho một cơ hội, đặt cược xem có tiếp tục phản bội tôi một lần nữa không.

 

Nếu không phản bội, tôi thắng.

 

Nếu phản bội, thì cuối cùng tôi vẫn thắng.

 

Đây là một ván cược mà tôi chắc chắn sẽ thắng. 

 

Nhưng tôi muốn xem, liệu một người đàn ông từng phản bội, khi trao cơ hội thứ hai, có thật sự sửa sai và quay về với gia đình không?

 

"Chiêu Chiêu, em không thích Giang Nghiên, sau này sẽ không qua lại với ấy nữa."

 

Thẩm Xuyên vội vàng rút điện thoại từ túi áo khoác, nhanh chóng tìm đến liên lạc của Giang Nghiên.

 

Khung trò chuyện của họ trống rỗng.

 

Ngón tay run rẩy xóa và chặn liên lạc, sau đó trước mặt tôi, xóa tất cả cách thức liên lạc với ấy.

 

Làm xong tất cả, lại gục đầu lên vai tôi, ôm chặt tôi, lẩm bẩm:

 

"Chiêu Chiêu, cuối tháng này, chúng ta về quê thăm nhà nhé?"

 

Từ khi thăng chức bác sĩ chính, Thẩm Xuyên bận rộn hơn trước. 

 

Tôi thương nên không bao giờ đề cập đến việc về quê vào những dịp lễ.

 

Bố mẹ cũng hiểu, chỉ hỏi han nhẹ nhàng xem chúng tôi có thời gian không. 

 

Tôi đã không biết bao nhiêu lần trả lời: "Để lần sau."

 

Thẩm Xuyên chưa từng chủ đề nghị về quê, lần này, lại có thời gian.

 

Nhìn dáng vẻ cẩn trọng khi hỏi ý kiến của , cuối cùng tôi gật đầu:

"Được."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...