Tôi cúi đầu Thẩm Xuyên, đôi môi mím chặt, hàng mi khẽ rung không ngừng.
Anh biết rõ tính cách của tôi, đã là , nếu không thực sự muốn , tôi sẽ không nhắc đến.
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, cuối cùng Thẩm Xuyên cũng dám ngẩng đầu tôi.
Anh nắm lấy tay tôi, giọng đầy tội nghiệp:
“Chiêu Chiêu, không cố ý lừa dối em.”
“Anh chỉ cảm thấy Giang Nghiên rất đáng thương, nếu em không thích, tuyệt đối sẽ không qua lại với ấy nữa.”
“Chiêu Chiêu, đừng ly hôn. Anh không cố ý.”
Tôi bình thản , lúc này đột nhiên Thẩm Xuyên quỳ thẳng người dậy.
Anh giơ tay lên, nước mắt lăn dài theo khóe mắt:
“Chiêu Chiêu, thề, giữa và Giang Nghiên thật sự trong sạch.”
“Anh tuyệt đối sẽ không lừa dối em.”
Nhưng Thẩm Xuyên à, ngay cả sự thật về việc tay bị thương, cũng không dám với tôi.
Anh lấy tư cách gì để các người trong sạch? Anh dựa vào đâu mà rằng sẽ không bao giờ lừa dối tôi?
Cô bé Hà Chiêu của tuổi mười tám có thể bị cảm bởi hai giọt nước mắt của , giờ đây, khi tôi đã hai mươi tám tuổi, tôi muốn vào hành hơn là những giọt nước mắt dễ dàng rơi xuống để đổi lấy sự tha thứ.
Tôi người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, bỗng nhớ ra, năm nay là năm thứ mười chúng tôi bên nhau.
Ngay cả cái “bảy năm khủng hoảng” mà người ta hay cũng đã vượt qua, mà chỉ trong một năm mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng như thế.
Tôi vẫn không lòng, Thẩm Xuyên nhanh chóng lấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn và xé nát nó.
Anh vừa khóc vừa giơ tay lên tự tát mạnh vào mặt mình.
“Chiêu Chiêu, lần này là vượt quá giới hạn, đáng bị .”
“Anh hứa, sẽ không có lần sau.”
“Anh không ly hôn, không ly hôn.”
Anh quỳ dưới đất tôi, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt.
Nhìn dáng vẻ của , tôi lại nhớ đến ngày tỏ năm nhất đại học.
Anh hẹn tôi dưới ký túc xá, lắp bắp :
“Anh thích em.”
Khi tôi gật đầu đồng ý, đưa tay lên che mắt, không thể ngăn nước mắt chảy xuống.
Nước mắt lấp lánh, với tôi:
“Anh chỉ là quá vui, chỉ là quá vui mà thôi.”
Những điều tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ thay đổi, hóa ra trong dòng chảy thời gian lại âm thầm đổi khác.
Thẩm Xuyên lại tự tát mình một cái, lẩm bẩm:
“Anh không ly hôn.”
Ngồi yên trên ghế sô pha, rằng không đau lòng là dối.
Mỗi cái tát tự đánh vào mặt mình cũng như đang đánh vào mặt tôi. Càng đánh mạnh, càng giống như đang gián tiếp thừa nhận sự thật đã ngoại .
Tôi không phải kiểu người mù quáng trong . Sau khi xem đoạn ghi hình từ camera giám sát, tôi lập tức nhắn tin cho :
“Tay bị thương là để bảo vệ Giang Nghiên, đúng không? Lần sau đừng là do mâu thuẫn ở bệnh viện, thật sự rất đau lòng.”
Bên lập tức hiện trạng thái “đang nhập tin nhắn”, tôi không xem lời giải thích mà tiếp tục gửi:
“Còn nữa, chúng ta ly hôn đi.”
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi là liên hệ với luật sư ly hôn.
Điện thoại rung liên tục, tôi không quan tâm.
Kìm nén nỗi đau, tôi ngồi xuống sô pha, trong tay là bản sao đoạn video từ bệnh viện. Thậm chí, tôi không có đủ can đảm để mở nó ra lần nữa.
Luật sư việc rất nhanh, gửi đến tôi một bản tài liệu. Tôi in ra ngay tại nhà.
Vừa cầm lên, điện thoại của tôi đột ngột đổ chuông.
Là thân gọi.
Bạn thấy sao?