Hồi tiểu học, Thẩm Xuyên nghịch ngợm, kết quả học kém, thường nhờ mẹ tôi đến họp phụ huynh thay.
Giáo viên hay :
"Sao mẹ lần này khác mẹ lần trước nhỉ?"
Khi ấy, Thẩm Xuyên sẽ ôm mẹ tôi mà :
"Đây cũng là mẹ em."
Bây giờ, ôm mặt, còn tôi nghe mẹ :
"Thôi đi, mẹ không gánh nổi tiếng gọi 'mẹ' của con nữa đâu."
Sau khi họ rời đi, Hứa Linh đứng dậy, tiến đến gần tôi.
Vẫn là mùi hương hoa hồng lạnh lẽo từ lọ nước hoa tôi từng tặng ấy. Rõ ràng, ấy rất thích mùi hương này.
Thẩm Xuyên ngẩng đầu cả hai chúng tôi, mở miệng không lời nào. Cuối cùng, hỏi một cách ngơ ngác:
"Hứa Linh, chuyện này là sao?"
Hứa Linh không để ý đến , cúi đầu tìm tin nhắn trong điện thoại rồi đưa màn hình cho tôi:
"Tiền vé máy bay hôm qua, trả tôi đi."
Tôi liếc qua, là vé từ đây đến một thị trấn nhỏ ở Anh.
Sau này, tôi mới biết rằng mỗi phi vụ của ấy khởi điểm từ ba triệu. Một người kiếm ngần ấy tiền lại đi để ý đến một tấm vé nhỏ bé này.
Thẩm Xuyên cảnh trước mắt mà không lời nào. Trái lại, Giang Nghiên lên tiếng hỏi một câu ngớ ngẩn:
"Hai người đã quen nhau từ trước sao?"
Tôi không thèm để ý đến ta, chỉ chuyển khoản tiền vé cho Hứa Linh.
Lúc này, Hứa Linh lấy ra một chiếc thẻ, nhét vào tay tôi:
"Thẩm Xuyên đưa tôi đấy, tiền riêng, mật khẩu là 1129."
Đến giờ, Thẩm Xuyên mới bừng tỉnh. Anh ngồi dậy, rút gối sau lưng ném về phía chúng tôi:
"Hai người thông đồng để lừa tôi sao?"
Hứa Linh không nhịn , ném gối trả lại, còn tát thẳng vào mặt một cái:
"Đừng chọc giận tôi. Nhiệm vụ xong rồi, tôi không cần phải giả vờ nữa."
Thẩm Xuyên như bị rút hết sức lực, ngã phịch xuống giường bệnh.
Giang Nghiên hoảng hốt gọi :
"Bác sĩ Thẩm."
Tôi cắt lời ta:
"Cô Giang, tôi đã gửi hết tin nhắn và đoạn video ở bệnh viện của chúng ta cho chồng . Tôi đoán ông ấy đang trên đường tới đây."
Giang Nghiên lập tức im bặt. Sau một cái căm hận dành cho tôi, ta vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Tôi quay sang Thẩm Xuyên. Anh nằm đó, nước mắt chảy dài trên má.
Cuối cùng, mở miệng câu đầu tiên với tôi:
"Chiêu Chiêu, có phải đáng đời không?"
Nhìn bộ dạng , tôi chỉ thấy thoải mái trong lòng. Tôi không thể ra lời an ủi nào trái với lòng mình.
Tôi chỉ trả lời:
"Phải, đáng đời."
Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, vào thời điểm này, dì Thẩm quyết định đi du lịch.
Bà đổi tất cả phương thức liên lạc, ngoài tôi ra, không ai có thể tìm bà.
Tài chính trong nhà họ Thẩm do dì Thẩm quản lý, tiền riêng của Thẩm cũng đủ để Thẩm Xuyên cầm cự một thời gian.
Không ai ngờ rằng đúng ngày 30 Tết, Thẩm Xuyên rời bệnh viện và về nhà.
Chú Thẩm chặn tôi ở cổng khi tôi đang chuẩn bị đi chơi pháo hoa với bè, khẩn khoản :
"Con đi khuyên nó đi, nó không chịu nằm viện."
"Chiêu Chiêu, xin con."
Người đàn ông gần năm mươi tuổi khóc nức nở trong tuyết.
Tôi vẫn nhớ ông đã từng rằng Thẩm Xuyên là chồng tôi, tôi phải chăm sóc ta.
Tôi nắm cây pháo hoa trên tay, phớt lờ ông:
"Xin lỗi , con đã hẹn đi chơi pháo hoa rồi."
Ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, định kéo tay tôi.
Không biết từ khi nào, Thẩm Xuyên xuất hiện sau lưng, lên tiếng:
"Bố, con thực sự không muốn nằm viện nữa."
Ung thư giai đoạn cuối, mọi người đều với rằng có khả năng chữa khỏi. Nhưng thực ra hiểu rằng ở bệnh viện cũng chỉ là lãng phí thời gian còn lại.
Nói xong, quay sang tôi:
"Anh muốn đến thăm trường cấp ba của chúng ta."
Chúng tôi học chung cấp hai, cấp ba ở đây.
Thời gian trôi qua đã nhiều năm, giờ lại muốn lật lại ký ức cũ.
Tôi không trả lời, cầm điện thoại gọi cho :
"Các cậu đang ở đâu? Mình tới ngay, chờ mình nhé."
Anh đi hồi tưởng quá khứ thì cứ đi, còn tôi, đã sẵn sàng hướng về phía trước.
Ngoại truyện
Ba năm sau khi Thẩm Xuyên qua đời, tôi gặp người mình thích.
Anh hơn tôi ba tuổi, chúng tôi quen nhau khi cùng nhảy dù.
Chiếc máy bay nhỏ lơ lửng trên độ cao 13.000 feet, mọi người đang âm thầm tự cổ vũ bản thân.
Chỉ có tôi và , sau khi chắc chắn rằng thiết bị an toàn, đã lập tức nhảy xuống.
Cảm giác rơi tự do từ trên không tôi mê mẩn.
Khi tán dù mở ra hoàn toàn, tôi và nhau mỉm .
Khác với quá trình quen nhau, nhau, cưới nhau theo lối mòn với Thẩm Xuyên, lần này, sau khi tìm hiểu lý lịch của , chúng tôi kết hôn nhanh chóng.
Đám cưới tổ chức lộng lẫy, tiêu tốn hẳn hai triệu, dùng chính thẻ của Thẩm Xuyên.
Ngày cưới, Thẩm mang đến cho tôi một cuốn nhật ký.
Ông trịnh trọng trao cho tôi:
"Thẩm Xuyên muốn con xem nó."
Tôi mỉm gật đầu, khi ông đi khỏi, tôi thẳng tay ném nó vào thùng rác.
Tối đó, lao công dọn rác nghĩ rằng tôi vô ý rơi, nhặt lên và hỏi tôi.
Tôi liếc qua, đáp lại một cách thản nhiên:
"Đúng , đó là rác."
(Kết thúc)
Bạn thấy sao?