Vẫn Còn Chút Hơi [...] – Chương 8

8

 

Anh ta nắm lấy tay tôi: "Thanh Du, đây là sự trừng mà em dành cho sao? Anh đã đuổi Lâm Nhược Hy đi rồi. Từ nay sẽ chỉ ở bên em, không? Em đừng quên , đừng quên các con."

 

Tôi hất tay ta ra, dù trong đầu không nhớ người này là ai, lời thốt ra từ miệng tôi lại tự nhiên đến lạ: "Tôi... hận .

 

"Tôi, hận ."

 

Người đàn ông thất thần rời đi, trước khi đi ta tôi một cái thật sâu.

 

"Thanh Du, xin lỗi."

 

—-

 

Sau đó, mỗi ngày, người đàn ông đều đưa hai người trẻ đến thăm tôi.

 

Ban đầu, ta ngồi bên tôi, cho tôi xem một số bức ảnh trong album.

 

"Đây là lúc Vãn Âm ba tuổi, em xem, khi đó nó còn tè dầm, em chính là người đã dọn dẹp."

 

trẻ đỏ bừng mặt: "Ba, sao ba lại kể chuyện đó chứ."

 

"Và đây là nhật ký của em, mặc dù Cảnh Khâm từ nhỏ không ở bên em, lúc đó em ngày nào cũng nhắc đến nó, viết về nó trong nhật ký. Để đọc cho em nghe."

 

【Hôm nay là sinh nhật Tiểu Khâm, tôi đã mua một chiếc bánh thằng bé không thích vị này. Tiểu Khâm thích vị gì nhỉ? Tôi hỏi bà Sở bà ấy không . Lần sau tôi sẽ hỏi trực tiếp Tiểu Khâm.】

 

【Tiểu Khâm đạt điểm 100, quả không hổ là con trai tôi. Tôi định đón nó sau giờ học và dẫn nó đi ăn ngon, bị bà Sở cản lại. Bà Sở không có sự cho phép của bà, tôi không gặp Tiểu Khâm.

 

Tôi Tiểu Khâm bị bà ấy dẫn đi, trong lòng buồn không kể xiết.】

 

【Tiểu Khâm vào cấp hai, còn Vãn Âm mới vào tiểu học. Sau này Tiểu Khâm nhất định phải chăm sóc Vãn Âm, nếu chẳng may tôi không còn nữa, nếu có người xấu lừa gạt Vãn Âm, Tiểu Khâm nhất định phải đuổi bọn họ đi. Nhưng sao để hai đứa chúng nó thân thiết với nhau hơn nhỉ? Có lẽ vẫn nên thuyết phục bà Sở trả Tiểu Khâm lại cho tôi.】

 

【Sao bà Sở có thể nhẫn tâm như ? Tiểu Khâm rõ ràng là con trai tôi… Sao bà ấy không để nó quay về bên tôi?】

 

【Xin lỗi Tiểu Khâm, là mẹ đã không ở bên cạnh con...】

 

【Bà Sở c//hế//t rồi, liệu Tiểu Khâm có thể quay về bên tôi không?】

 

【Tiểu Khâm không cần tôi nữa.】

 

Giọng người đàn ông ngày càng nghẹn lại, cuối cùng không thể tiếp .

 

Cậu trai trẻ quỳ xuống bên cạnh tôi, nước mắt chảy ròng ròng.

 

"Mẹ, con xin lỗi. Trước đây con chưa từng nghĩ đến cảm của mẹ. Con chỉ nghĩ tại sao mẹ có thể lạnh lùng như , ngay cả khi bà nội qua đời mẹ cũng không đến bà lần cuối. Giờ con mới hiểu nỗi khổ của mẹ. Mẹ mau khỏe lại nhé, sau này mẹ muốn đánh hay mắng con cũng , chỉ cần mẹ đừng quên con... Con cầu xin mẹ, mẹ ơi."

 

cũng không ngừng lau nước mắt, mấy ngày nay mắt họ đã sưng lên vì khóc quá nhiều.

 

"Mẹ, con đã cắt đứt liên lạc với người đó rồi. Sau khi mẹ đi, con mới biết người đó là cháu của Lâm Nhược Hy, chính Lâm Nhược Hy đã sắp đặt ta đến để quyến rũ con. Tất cả đều vì muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Sở. Đó là lỗi của con khi không rõ người từ đầu. Bây giờ con mới hiểu ai mới thực sự tốt với con. Mẹ, con biết lỗi rồi. Con sẽ chăm sóc mẹ như mẹ đã từng chăm sóc con khi còn nhỏ."

 

Tiếng của họ cứ vang lên không ngừng khiến tôi thấy rất ồn ào.

 

Tôi cau mày, chỉ coi lời họ như gió thoảng bên tai.

 

"Tôi muốn... ngủ."

 

Người đàn ông tóc đã bạc phơ run rẩy : "Chúng ta về thôi, hôm nay mẹ muốn ngủ, đừng phiền bà ấy nữa."

 

Người đàn ông đưa họ đi.

 

Thế giới lại trở về sự tĩnh lặng.

 

Tôi dần dần thiếp đi.

 

Trong giấc mơ, tôi như quay trở về thời thanh xuân.

 

Cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

 

Vừa rồi tôi đã lấy trộm rất nhiều thuốc ngủ từ phòng thuốc và nuốt hết vào. Có vẻ như chúng đã phát huy tác dụng.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...