7
Anh ta khựng lại một lúc, sau đó bằng giọng dịu dàng: "Về Nam Thành đi, Nam Thành có bệnh viện tốt nhất, có thể giảm nhẹ triệu chứng này, cũng sẽ y tá giỏi nhất để chăm sóc em."
Nghe thấy những lời này, tôi hoảng sợ: "Tôi không muốn! Tôi không muốn người khác thấy... thấy tôi..."
Thấy tôi không thể tự chăm sóc bản thân.
Người đàn ông vội vàng trấn an tôi: "Được rồi, rồi, không ai đâu, em cứ về nhà với trước, không?"
Tôi mơ hồ hỏi: "Nhà? Tôi... có nhà sao?"
Anh ta lập tức rơi nước mắt.
"Em có nhà mà.
"Anh chính là nhà của em."
—----
Tôi chuyển đến bệnh viện tốt nhất Nam Thành.
Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho tôi.
Ông ấy thở dài, với người đàn ông: "Bệnh nhân không chỉ mắc bệnh Alzheimer, mà còn mắc chứng trầm cảm nặng, có lẽ sẽ không sống qua nổi năm nay... Nếu bệnh nhân có ý định muốn c//hế//t, gia đình nên cân nhắc xem có nên tôn trọng ý muốn của ấy không."
Người đàn ông rưng rưng gật đầu, sau đó thủ tục nhập viện cho tôi vào phòng ICU.
Ngay ngày đầu tiên nhập viện, có hai người trẻ lạ mặt đến thăm tôi.
"Mẹ."
Cô trẻ tôi trong bộ dạng hiện tại, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng quên con nhé?"
Người thanh niên kia thì im lặng, khuôn mặt cậu ta cũng tràn đầy đau khổ.
Tôi cố gắng hết sức mới nhớ ra cách mở miệng.
"Tiểu Tân đâu? Mẹ muốn gặp Tiểu Tân."
Ngay lúc đó, cậu bé chạy vào và đứng trước mặt tôi.
"Tiểu Tân đến thăm dì đây."
Người phụ nữ kéo tay Tiểu Tân, : "Dì phải mau khỏe lại thì mới chơi tiếp với Tiểu Tân chứ."
Tôi cũng nắm lấy tay còn lại của Tiểu Tân: "Mẹ sẽ khỏe thôi. Con của mẹ, Tiểu Tân."
Hai người trẻ mặt đầy lúng túng: "Mẹ, bọn con mới là con của mẹ mà."
Tôi khuôn mặt xa lạ của họ, cố nghĩ mãi cũng không nhớ ra họ là ai.
"Các người là ai?"
Người thanh niên bước tới trước mặt tôi.
Khuôn mặt cậu ta tái nhợt: "Mẹ đừng giận. Mẹ có thể nhớ một người hàng xóm mới quen chưa lâu, sao mẹ lại quên chúng con? Bọn con mới là con của mẹ!"
"Đủ rồi." Người đàn ông đưa tôi đến Nam Thành bước vào phòng bệnh. "Cảnh Khâm, Vãn Âm, hai đứa về nhà trước đi, mai hẵng đến thăm mẹ."
Hai người trẻ tuổi rời đi với vẻ không cam lòng.
Người đàn ông với người phụ nữ và Tiểu Tân: "Cảm ơn hai người đã đến Nam Thành."
"Không có gì đâu, bác sĩ có Tiểu Tân ở bên có thể giúp giảm nhẹ triệu chứng của chị Hạ. Nếu cần, Tiểu Tân có thể đến bất cứ lúc nào."
Người đàn ông gật đầu, sau đó tiễn người phụ nữ và Tiểu Tân ra ngoài.
Anh ta nhanh chóng quay lại, lần này chỉ có một mình.
"Tôi muốn Tiểu Tân. Tiểu Tân đâu?"
Mỗi lần chuyện, tôi đều cảm thấy rất khó khăn, vì chỉ có thể từng từ một.
"Tiểu Tân còn phải đi học, không thể lúc nào cũng ở bên em ." Đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ dịu dàng. "Anh sẽ ở bên em thường xuyên, không?"
"Tôi không... cần , tôi muốn... Tiểu Tân."
Trong mắt ta thoáng qua một chút xót xa.
Bạn thấy sao?