Vẫn Còn Chút Hơi [...] – Chương 6

6

 

, tôi muốn ly hôn, mỗi lần đều bị mẹ dùng danh nghĩa nhà họ Hạ ép buộc quay lại.

 

Bà thậm chí còn lấy luôn chứng minh thư của tôi, khiến tôi không có cơ hội bỏ trốn.

 

Tôi đã cam chịu, từ nhỏ tôi sống trong giàu sang, tiêu tiền không cần giá, tất cả là vì tôi là con của nhà họ Hạ.

 

Vậy thì tôi đành phải bà Sở, coi như trả ơn nhà họ Hạ đã nuôi dưỡng tôi.

 

Từ lúc đó, tôi không còn dành cho Sở Từ nữa.

 

Chúng tôi sống cạnh nhau suốt mấy chục năm nước sông không phạm nước giếng, mặc dù có một con trai và một con , mẹ của Sở Từ, bà Sở, đã đưa Tiểu Khâm về nhà họ Sở sau khi nó vừa chào đời không lâu. Ông ấy không muốn tôi can thiệp vào việc giáo dục đứa cháu đích tôn của nhà họ Sở, mỗi tháng tôi chỉ thăm Tiểu Khâm hai lần.

 

Vì thế tôi cũng căm ghét bà Sở.

 

Năm Tiểu Khâm học lớp 12, bà Sở qua đời.

 

Tôi không tham dự tang lễ của bà ấy, chỉ mong Sở Từ đưa con trai về sống cùng tôi.

 

Nhưng Tiểu Khâm lớn lên bên cạnh bà Sở, rất thân thiết với bà.

 

, nó nghĩ tôi là một con quái vật lạnh lùng, không muốn nhận tôi mẹ.

 

Nó lập tức cầu Sở Từ sắp xếp cho nó học đại học ở nước ngoài, thậm chí nó còn không trở về gặp tôi một lần nào.

 

...

 

Trong đầu tôi đột nhiên sáng ra, nhớ lại rất nhiều chuyện.

 

Có phải đây là khoảnh khắc của cuộc đời trước khi c//hế//t không nhỉ?

 

Tôi , nếu sống mà không có lòng tự trọng, thà c//hế//t còn hơn.

 

Tôi cố gắng đứng dậy, run rẩy bước đến trước Chu Chu.

 

Chu Chu dường như đoán tôi định gì, nó cứ kêu lên không ngừng.

 

Tôi ôm nó ra ngoài và khóa cửa lại.

 

"Chu Chu, cảm ơn mày vì đã ở bên tao trong thời gian qua..."

 

Nó gào lên và đập vào cửa.

 

Tôi không để ý đến tiếng kêu của nó nữa mà bước đến bên bếp gas.

 

Sau khi mở bếp gas, tôi trở về trước bàn trang điểm.

 

Đã lâu rồi tôi không trang điểm cho mình.

 

Nhưng tôi không thể nhận ra các loại mỹ phẩm này nữa, đành chải tóc cho mình.

 

Sau đó, tôi quay về giường và an nhiên nhắm mắt lại.

 

—--

 

Tôi không c//hế//t.

 

Chu Chu cùng với hàng xóm đã cứu tôi.

 

Trên giường bệnh, cậu bé nằm trong lòng tôi, khóc nức nở: "Dì Hạ, dì đừng nghĩ quẩn nữa, Tiểu Tân sẽ luôn ở bên dì, dì đừng c//hế//t vì Tiểu Tân không?"

 

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé: "Tiểu Khâm, con đến thăm mẹ rồi à... Mẹ nhớ con lắm, từ khi con lớn lên, mẹ chưa gặp con lần nào... Thì ra bây giờ con trông như thế này..."

 

Cậu bé ngớ người, ngay sau đó lại kiên định : "Vâng, mẹ à, con đến thăm mẹ đây, nên mẹ đừng c//hế//t không?"

 

"Mẹ cũng không muốn c//hế//t, mẹ không muốn mắc bệnh này, khi mắc bệnh này rồi, mẹ sẽ không kiểm soát cả việc đi vệ sinh nữa, mẹ thực sự rất sợ..."

 

"Không sao đâu mẹ, trong mắt con, mẹ luôn là người đẹp nhất."

 

Tôi khẽ : "Thật sao..."

 

Tôi nằm trên giường bệnh một thời gian, lúc tỉnh lúc mê, luôn có cậu bé và một người phụ nữ ở bên cạnh.

 

Nhưng tôi luôn không nhớ ra họ là ai.

 

Cho đến khi một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.

 

Khi thấy tôi, mắt ta đỏ hoe.

 

"Thanh Du, đến đón em về nhà."

 

Tôi nghe tiếng gọi tên một cách bối rối.

 

Thanh Du là ai? Anh ta là ai?

 

Người phụ nữ thường xuyên ở bên tôi liền mắng: "Anh là chồng mà sao vô trách nhiệm thế! Giờ mới tìm đến để thăm ấy! Anh có biết chị Hạ mắc bệnh gì không?"

 

Người đàn ông xấu hổ đáp: "Xin lỗi, đến muộn."

 

Anh ta ngồi bên cạnh tôi, giọng dịu dàng.

 

"Thanh Du, em còn nhớ không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Anh ta có chút thất vọng, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

"Con cái thực ra đều rất nhớ em, em có muốn về với không?"

 

Tôi lại lắc đầu: "Không muốn."

 

Mặc dù tôi không nhớ ta là ai, bản năng lại chống đối người đàn ông này.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...