Vẫn Còn Chút Hơi [...] – Chương 10

10

 

Tôi cảm thấy không thực sự muốn đi, vì mọi người rằng trước khi linh hồn tan biến không nên để lại hối tiếc, nên tôi quyết định đi xem thử.

 

“Cảm ơn mọi người, tôi đi đây.”

 

Các linh hồn nhiệt vẫy tay chào tôi.

 

“Nhìn kìa, bà chủ giàu có đúng là khác, chắc ở nhà họ đốt tiền thật cho chị ấy rồi.”

 

“Cô ấy sao lại mất trí nhỉ? Hơn nữa, trước khi tôi c//hế//t cũng chưa từng nghe bà chủ nhà họ Sở qua đời.”

 

“Ai mà biết , có thể là vừa c//hế//t đột ngột thôi, kệ đi...”

 

...

 

Linh hồn của tôi trôi dạt theo hướng dẫn đến nhà họ Sở.

 

Nhưng nó không giống như những gì tôi tưởng tượng, nhà họ Sở trông chẳng có chút hơi ấm của con người.

 

Đây thực sự là nhà của tôi sao? Tôi mơ hồ cảm thấy lúc còn sống mình chắc là người thích sự náo nhiệt.

 

“Ba.”

 

Một giọng trầm ấm thu hút sự ý của tôi.

 

Từ cửa bước vào một thanh niên trẻ, vẻ ngoài điển trai, góc cạnh rõ ràng, mặc bộ vest đen. Nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy lại lộ vẻ trầm mặc.

 

Không hiểu sao khi ta bước vào, tim tôi thắt lại một chút.

 

“Đến giờ đi dự tang lễ rồi, ba.”

 

Tôi theo ánh mắt ta, thấy một người đàn ông tóc đã bạc trắng.

 

Người đàn ông đang lau chùi một quyển album và một cuốn nhật ký.

 

“Cả đời này, ba thật có lỗi với mẹ con.” Ông ta thở dài, “Rõ ràng ba là người đầu tiên để mắt đến bà ấy. Năm đó, trong bữa tiệc nhà họ Hạ, bà ấy trắng trẻo xinh đẹp đến mức ba không thể quên . Nhưng sau này, ba tốn bao công sức để cưới bà ấy, lại chẳng bao giờ biết trân trọng. Rõ ràng ba biết điều bà ấy quan tâm nhất về sau chính là các con, ba cũng chưa từng nghĩ đến việc hàn gắn quan hệ giữa các con và bà ấy. Cả đời này, ba thực sự nợ bà ấy quá nhiều.”

 

Người thanh niên khổ: “Kiếp sau chắc mẹ cũng không muốn con con trai của bà nữa. Không có đứa con nào tồi tệ hơn con đâu. Ba à, phần đời còn lại của chúng ta, phải chuộc lỗi với mẹ.”

 

“Đúng . Khi còn trẻ, mẹ con rất thích những nơi đông vui, thế mà ba đã để bà ấy sống quạnh trong căn nhà trống trải này suốt bao nhiêu năm… Nếu ba xuống dưới gặp bà ấy, liệu bà ấy có nhận ra ba không?”

 

“Mẹ sẽ không nhận ra chúng ta. Mẹ hận chúng ta.”

 

“Thật sao?”

 

“Thật đấy.”

 

...

 

Người đàn ông già yếu chống gậy, run rẩy bước ra khỏi căn nhà rộng lớn.

 

Tôi thấy một tờ giấy kẹp trong quyển album.

 

Mở ra xem, đó là một lá thư tuyệt mệnh.

 

【Thanh Du, sau khi tham dự tang lễ của em, đã nghĩ sẽ đi cùng em. Không có ý gì khác đâu, không phải muốn xuống âm phủ để quấy rầy em, mà chỉ là vì thấy mình quá có lỗi với em. Em đã c//hế//t rồi, còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này? Cái c//hế//t với cũng là một sự giải thoát. Bọn trẻ bây giờ cũng đã lớn, đã trao lại vị trí gia chủ cho Cảnh Khâm. Cảnh Khâm và Vãn Âm những ngày này khóc suốt, không biết phải an ủi chúng ra sao. Những người trẻ bây giờ đang sống trong sự hối hận, cả đời này e rằng cũng không thể tha thứ cho chính mình.

 

【Thanh Du, thực ra ngay từ đầu, người lòng là . Nhưng sau này tại sao lại không trân trọng em? Đến giờ vẫn thấy như mình đã bị ma ám. Em thay hết người này đến người khác, từ một tiểu thư kiêu ngạo, em dần trở nên nhu mì, trở thành bà Sở hiền lành. Chính đã phai nhạt tính cách của em, chính nhà họ Sở đã có lỗi với em.

 

【Thanh Du, xuống âm phủ em không nhận ra cũng không sao. Anh nhận ra em là rồi. Người ta sau khi c//hế//t linh hồn sẽ không tan trong bảy ngày, không biết khi đó có gặp lại em không? Tất nhiên, sẽ không nhận em đâu, không muốn hỏng tâm trạng của em.

 

【Anh sẽ ở bên cạnh em, cho đến ngày chúng ta cùng tan biến.

 

【Ký tên: Sở Từ.】

 

Hết

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...