Chuông reo báo kết thúc giờ học.
Bên ngoài hành lang có rất nhiều học sinh.
Những học sinh đã hoàn thành tiết thể dục cũng từ bên ngoài trở về.
Giọng ồn ào đột nhiên im bặt khi bước qua cửa.
“Chuyện gì đang xảy ra ?” Lớp phó là người đầu tiên hét lên.
Những học sinh khác lần lượt đổ vào lớp, mang theo rất nhiều tiếng ồn ào.
“Nhan Nghệ, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Chuyện gì xảy ra với tay của cậu ?”
“Giản Hoan! Vừa rồi trong lớp chỉ có cậu và Tiểu Nghệ. Chuyện gì đã xảy ra ?”
Bàn ghế bừa bộn, người vốn bị thương giờ đang nằm trên mặt đất với nhiều vết thương hơn.
Tôi là người có khả năng duy nhất trong cái lớp này.
A, học tốt của Nhan Nghệ, bắt đầu chỉ tay vào tôi.
“Nhan Nghệ luôn cho chúng biết biết cậu tốt như thế nào, sao cậu lại lợi dụng cậu ấy đang bị thương mà bắt nạt cậu ấy chứ.”
Ánh mắt các cùng lớp tôi dần dần trở nên xa lạ.
Tôi Nhan Nghệ.
Cô lơpa phó đỡ, môi mím chặt không có ý định chuyện.
Dường như ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi lấy điện thoại ra, “Tôi không biết phải giải thích thế nào, tôi có…”
“Là do tớ không cẩn thận đã nên…”
Nhan Nghệ lập tức hoảng sợ hét lên: “Tớ chỉ… tay tớ đột nhiên bị đau nên mất bình tĩnh đập nát sách. Tơa cũng vô ý tay mình bị đứt nữa, vốn dĩ tôi muốn dùng đồng phục học sinh để cầm máu.”
“ Tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này …”
Khi ta chuyện, mắt ta cứ chằm chằm vào điện thoại của tôi như muốn đập vỡ nó bằng đôi mắt của mình .
Nói như ngay từ đầu có tốt hơn không.
Tôi cất điện thoại rồi đi về phía ta, vẻ mặt buồn bã.
“Lần sau đừng tổn thương chính mình như thế nữa, chị sẽ buồn đấy, em họ ạ.”
Răng của Nhan Nghệ nghiến lại gần như bị gãy.
Sau sự việc này, ta hầu như luôn đối xử với tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng dù ở nhà hay ở lớp.
Nhưng khi tôi chuẩn bị tan trường vào chiều thứ Sáu, ta đột nhiên đến gần và mỉm chuyện với tôi.
“Giản Hoan ơi, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Đáng ra ngày hôm đó em không nên những lời đó với chị trong lớp. Để bày tỏ lời xin lỗi, sau giờ học em có thể mời chị trà sữa không?”
Tôi vào lời đề nghị của ta và nhớ lại kiếp trước của mình.
Lần duy nhất ta chủ đãi tôi một bữa là khi đưa tôi đến một cơ sở kinh doanh.
Đó là công việc kinh doanh do Nhan Tu và một số cùng lớp của ta cùng nhau .
Trong hoàn cảnh bình thường, Nhan Tu năm nay đáng lẽ phải là sinh viên năm thứ hai.
Nhưng để khởi nghiệp, ta đã nghỉ học một năm mà không báo cho bố mẹ biết.
Vốn dĩ chỉ có Nhan Nghệ biết chuyện này, sau khi ta đưa tôi tới đó, trong gia đình lại có thêm một người biết chuyện.
Nhưng rõ ràng Nhan Tu không muốn tôi biết.
Bạn thấy sao?