Tôi với Nhan Nghệ cùng học chung một lớp.
Nhan Nghệ còn đặc biệt kiến nghị với giáo viên chủ nhiệm của lớp: “Em sợ Giản Hoan mới đến lớp chúng ta sẽ không thích ứng , ấy có thể ngồi cùng bàn với em không?”
Giáo viên chủ nhiệm khen ngợi ta: “Các nên học hỏi nhiều hơn từ Nhan Nghệ và quan tâm đến các mới nhiều hơn.”
Sau giờ học, các cùng lớp vây quanh tôi và tò mò hỏi thăm.
“Tiểu Nghệ, Giản Hoan là gì của cậu thế?”
Nhan Nghệ liếc tôi và mà không hề đỏ mặt:
“Chị họ của tớ dưới quê mới lên, không phải ấy đang học năm thứ ba trung học sao? Cơ sở giáo dục dưới đó không theo kịp nên ấy đã chuyển đến trường của chúng mình và hiện đang ở nhà tớ.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Buổi sáng khi đến trường, Nhan Nghệ đã ân cần với tôi:
“Mối quan hệ của chúng ta khá đặc biệt, tốt nhất đừng để các cùng lớp biết chuyện này. Nếu họ hỏi chị thì cứ để em trả lời.”
Cô ta chỉ không muốn mọi người biết mình là kẻ giả tạo.
Tôi cau mày và bình tĩnh trả lời: “Được.”
Nhan Nghệ là lớp trưởng và khá nổi tiếng trong lớp. Mọi người đều tin lời giải thích của ta.
Tôi không gì cả.
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục.
Tay của Nhan Ngôn bị thương, nhất định sẽ không thể tham gia thể dục lớp học.
Nhưng khi ra khỏi lớp xong, ấy rằng ấy cảm thấy không khỏe.
“Cô sẽ giúp em xin phép giáo viên thể dục, vì cầu Giản Hoan ở lại chăm sóc Tiểu Nghệ dùm nhé.” Giáo viên chủ nhiệm .
Thế nên, tôi đã sắp xếp ở lại.
Nhan Nghệ vẫn đang nằm trên bàn.
Tôi đồng hồ và lấy ra bộ đề và bắt đầu giải.
Thời gian trôi qua, còn khoảng mười phút nữa là tan học.
Nhan Nghệ cuối cùng cũng đứng dậy.
Sau đó, ta ném tất cả sách trên bàn và trong ngăn kéo xuống sàn.
Cuối cùng, ta đứng dậy và đá đổ bàn và ghế của mình.
Bùm!
Bàn của ngã xuống với một tiếng lớn và bụi bay lên.
Bắt đầu rồi.
Tôi liếc mắt thấy tư thế lộn xộn của ta rồi cụp mắt xuống, vốn dĩ tôi định nhét cuốn sách bài tập trên tay vào ngăn kéo.
Nhưng nghĩ lại, điều này có vẻ quá bình tĩnh.
Quên nó đi, hãy diễn cùng ta nào.
Tôi quay lại ta với vẻ bối rối và ngạc nhiên, “Em đang gì ?”
Không có ai khác trong lớp học.
Cô ta bỏ đi thái độ thân thiện thường ngày và tôi với vẻ mặt trịch thượng.
“Ai bảo quay lại?”
“Cô cho rằng chỉ cần có chút quan hệ huyết thống thì căn nhà này là của sao?”
“Đừng quên, tôi mới là người đã gọi họ là bố mẹ hơn mười năm, ngày đêm ở bên họ.”
Cô ta tháo bàn tay đang bâng ra và lấy ra một con d.ao từ trong túi.
Bạn thấy sao?