Do ở xa và đang trong cơn hoảng loạn, họ không thể nghe thấy tôi.
Chỉ có Nhan Nghệ, người đang tôi, mới có thể thấy hình dạng miệng của tôi.
Nhưng có lẽ ta không chắc chắn lắm, trong mắt ta hiện lên sự nghi ngờ.
Cô ta vẫn cau mày cho đến khi đưa vào xe.
Tôi là người duy nhất còn ở lại trong nhà.
Nhìn khung cảnh quen thuộc mà xa lạ này, ký ức kiếp trước hiện lên trong đầu tôi như một chiếc đèn lồng quay tròn.
Nhan Nghệ không phải là con ruột của bố mẹ tôi.
Tôi mới là con ruột của họ.
Trong bệnh viện, chúng tôi đã bị bế nhầm.
Cô ta sống một cuộc sống hạnh phúc ở đây còn tôi? Bố nuôi của tôi lại là một tay cờ bạc.
Tôi đã sống một cuộc sống cực khổ từ khi còn nhỏ. Tôi luôn trong trạng đói khát và thỉnh thoảng tôi còn bị bọn cho vay nặng lãi đ..e dọ..a.
Đôi khi bố nuôi của tôi còn tức giận và đá…nh tôi thậm tệ.
Bây giờ tôi đã tìm thấy, Nhan Nghệ, người đã chiếm giữ tổ chim của rôi nhiều năm, không thể chấp nhận sự tồn tại của tôi. Tất nhiên là ta cũng không muốn quay lại môi trường tồi tệ đó.
Thế là ta tìm đủ mọi cách để đuổi tôi ra khỏi nhà.
Cuối cùng, ta đã đạt mong muốn của mình. Vốn dĩ, bố mẹ tôi định gửi ta đi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, người bị đuổi đi sau kỳ thi tuyển sinh đại học lại là tôi.
Nhan Nghệ thậm chí còn gọi cho tôi một chiếc taxi đường dài và tiễn tôi đi trong một đêm mưa bão.
Chiếc taxi trượt trên đường núi để tránh đá rơi rồi lao ra khỏi đường.
Một lúc va chạm, kính vỡ, m.á.u chảy ra.
Tôi đã mất ý thức.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi lại trở về nhà họ Nhan.
Nếu ông trời đã giúp tôi, thì hãy sống một cuộc sống mới nào.
Người nên đi lần này phải là Nhan Nghệ.
Tôi cau mày và lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Trời đang tối dần.
Dì giúp việc thấy tôi đáng thương nên đến hỏi tôi có muốn gọi điện cho bố mẹ không.
Tôi lắc đầu : “Không, cảm ơn dì.”
Gọi điện?
Kiếp trước tôi đã gọi rồi.
Tôi mới đến nơi này, chưa quen, lại xảy ra chuyện như thế này. Tôi cảm thấy áy náy và sợ hãi, vốn dĩ muốn gọi điện quan tâm đến Nhan Nghệ.
Nhưng người trả lời điện thoại lại là Nhan Tu.
Ban đầu ta vốn đã không thích tôi. Bây giờ khi ta đang lo lắng đến mức nổi giận thì nhận cuộc gọi từ tôi nên càng tức giận hơn và bắt đầu mắng mỏ tôi.
Sau đó, giọng ân cần của Nhan Nghệ vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
“Anh ơi, đây có phải là cuộc gọi của Giản Hoan không?”
“Em không sao. Anh quay lại gặp ấy đi.”
“Cô ấy mới tới đây, chắc chắn không quen nơi này.”
Sau đó, khi cả nhà quay lại, Yến Tu mắng tôi.
“Nếu không có thì Tiểu Nghệ đã không xảy ra chuyện gì. Hiện tại vì mà Tiểu Nghệ liền đòi về nhà ngay sau khi điều trị. Tôi thực sự không biết đang gì ở đây!”
Tôi bị sốc vì những lời mắng mỏ.
Nhưng rõ ràng tôi là con ruột của họ.
Tôi cảm thấy thấy bất lực và đau khổ.
Tôi không thể kiềm chế cảm của mình và bật khóc.
Anh ta không hề biết rằng những thứ này đã nằm trong sự tính toán của Nhan Nghệ.
Cô ta như bông hoa nhẹ nhàng, bay đến an ủi tôi ngay cả khi ta đang bị gãy tay.
“Đừng khóc. Anh trai em chỉ nóng tính thôi, ấy không có ý xấu với chị đâu.”
Lúc này tôi đã trở thành một kẻ ngu dốt trong mắt họ.
Tại sao tôi chỉ tập trung vào cảm của chính mình và khóc trong huống này?
Tại sao tôi lại để đứa con bị thương của họ chăm sóc cho tôi?
Dù lúc đó bố mẹ tôi không gì nỗi đau trong mắt họ là thật.
Tuy nhiên, nỗi đau đó là dành cho Nhan Nghệ chứ không phải dành cho tôi.
Vì , tôi thầm thề trong lòng rằng kiếp này tôi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.
Tôi ngồi trên ghế dài và đợi thời gian trôi qua.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng cơ ô tô.
Tôi đứng dậy và bước vào bếp nấu một bát mì.
Bạn thấy sao?