Hai tuần sau, Nhan Tu đột nhiên xuất hiện ở nhà vào giờ ăn tối.
Anh ta đi thẳng về phía tôi, đôi mắt ta dán chặt vào tôi.
Tôi bình tĩnh hỏi: “Anh, đã ăn tối chưa?”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông lỏng. Sau khi đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng ta cũng thốt lên:
“Cảm ơn.”
Cả hai vị phụ huynh đang theo dõi hình đều nhau với vẻ nghi ngờ trên mặt.
Đũa của Nhan Nghệ trực tiếp rơi xuống đất.
Nhan Tu tiếp tục : “Các nhà đầu tư lần trước từ chối công ty của con hôm nay đã đến tìm con, rằng họ đồng ý đầu tư.”
“Họ ,” Yến Tu lại liếc tôi, “Bởi vì Giản Hoan đã cứu con trai của họ nên họ quyết định cho công ty của con một cơ hội.”
Tôi không ngạc nhiên.
Vì lần trước tôi đã chủ tên mình nên nhà đầu tư này đã chủ hẹn gặp tôi.
Cách một doanh nhân trả ơn rất đơn giản, họ sẽ đưa tiền cho .
Tôi không dè dặt mà thẳng: “Nếu có thể, cháu hy vọng bác sẽ cân nhắc đầu tư vào công ty của Nhan Tu một lần nữa.”
Các nhà đầu tư không đồng ý ngay mà chỉ sẽ quay lại và xem xét.
Vào thời điểm đó, tôi đã chắc chắn họ sẽ đồng ý.
“Vậy em có thể đòi một phần thưởng không?” tôi .
Nhan Nghệ tận dụng mọi cơ hội để giẫm lên tôi: “Có thể giúp Nhan Tu là vui rồi. Chị không nên đòi hỏi như .”
Tôi cụp mắt xuống, khi mở mắt ra lần nữa, trên mặt tôi có chút xấu hổ.
“Em vốn là muốn nhân cơ hội kêu dọn về nhà, nếu không thì thôi …”
Lần này người xấu hổ là Nhan Nghệ.
Cô ta không có cách nào để ngăn cản Nhan Tu quay lại trước mặt bố mẹ.
Vì thế ta chỉ có thể tự t..át vào mặt mình và hai tiếng: “Ồ, tất nhiên là chị có thể cầu phần thưởng này, còn tùy vào Nhan Tu(Trà Sữa Tiên Sinh) có đồng ý hay không nữa.”
Tôi không hỏi Nhan Tú mà quay đầu bố mẹ tôi: “Bố mẹ, bố mẹ thấy có ổn không?”
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã hiểu rất nhiều về việc kinh doanh của Nhan Tu, lại xấu hổ đến mức không dám ra vì thể diện.
Hiện tại đã đến lúc cho họ bậc thang đi xuống.
Bố gắp hai miếng cơm, nhẹ nhàng : “Muốn thì về ở. Ở nhà không thiếu một đôi đũa đâu”.
Nói thế này có nghĩa là đồng ý rồi.
“Anh thì sao?”
“Ngày mai sẽ chuyển về.” Anh có chút lúng túng , sau đó xoay người vội vàng rời khỏi nhà.
Mâu thuẫn giữa hai cha con cuối cùng cũng giải quyết, không khí bàn ăn trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Bố không kìm khóe miệng nhếch lên, tuy không gì vẫn gắp cho tôi một bát rau đầy.
Sắc mặt Nhan Nghệ tối sầm khi thấy cảnh này.
Đến tối, mẹ bưng ly sữa bò nóng hổi vào phòng tìm tôi.
Đây là lần đầu tiên bà ấy chuyện chân với tôi kể từ khi tôi trở về nhà.
“Con dọn về đây đữ thấy quen chưa?” Bà ngồi cạnh giường tôi và tôi dịu dàng.
Tôi nhấp ngụm sữa và gật đầu.
“Mẹ biết con đã góp phần rất lớn vào sự trở lại của Nhan Tu. Nếu ngay từ đầu con không cho chúng tôi biết Nhan Tu định gì thì thật, cho dù nó đột nhiên cho chúng ta biết nó đã kiếm hàng trăm triệu, thì bố con cũng sẽ không tha thứ cho nó vì đã nghỉ học để khởi nghiệp đâu.”
“Con đã thay đổi suy nghĩ của chúng ta một cách tinh vi đấy,” mẹ mỉm “Nếu không có con, bố con nó không biết con cãi nhau tới khi nào nữa.”
Đây thực sự là mục đích của tôi trong việc đưa tin tức về ngành nghề của Nhan Tu đang hàng ngày cho bố mẹ.
Tôi : “Sự hiểu biết lẫn nhau là chìa khóa để giải quyết xung đột”.
Mẹ do dự một lát rồi : “Vậy hôm nay chúng ta chuyện thẳng thắn nhé. Mẹ muốn biết, con nghĩ gì về Nhan Nghệ?”
Khi mẹ bước vào, cửa không đóng chặt, tôi thoáng thấy 1 góc váy lấp ló ngoài cửa.
Tôi đi nơi khác, “Con có thể sự thật không?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi : “Hãy để em ấy đi đi.”
Bạn thấy sao?