Đã có kết quả 800m.
Tôi đứng thứ nhất trong nhóm và thứ hai chung cuộc.
Điểm thành tích của lớp cộng thêm 20 điểm.
Nhan Nghệ đã vấp ngã khi chạy nước rút nên không đạt giải nào.
Ngoại trừ đội cổ vũ fan cuồng của ta thì mọi người trong lớp đều rất mừng cho tôi.
Nhan Nghwj chằm chằm tôi, ánh mắt như lửa đốt.
Buổi chiều về đến nhà, Nhan Nghệ tức giận hỏi tôi:
“Khi chạy, chị không nhận thấy chân mình có chút khó chịu sao?”
Tôi liếc ta và trả lời bằng một giọng dài, “Không…”
Cô ta chằm chằm tôi.
Tôi tiếp tục : “Đôi giày mới mà bố mẹ mua cho chị rất thoải mái.“
Mặt ta lập tức biến xanh rồi đỏ.
Sau đó tôi an ủi ta: “Mặc dù lần này lớp em không xếp hạng do các học sinh khác cũng rất giỏi. Nên không lọt vào top 5 cũng đừng nản lòng”.
“Không giống như chị, chị chỉ hơn người xếp thứ ba năm giây và chỉ kém người đứng đầu hơn một giây.”
Sắc mặt Nhan Nghệ tức đến mức chuyển sang màu gan heo. Sau khi về đến nhà, ta lao thẳng về phòng và đóng sầm cửa lại.
Bố mẹ biết tin tôi đạt huy chương bạc, cả hai người đều rất vui mừng.
Mẹ hưng phấn đến mức trực tiếp ôm lấy tôi: “Con mệt à? Lát nữa mẹ sẽ nấu cho con một bát canh để bồi bổ nhé.”
Đó là sự tiếp thân mật và tự nhiên nhất mà tôi từng thấy.
Không giống như lần đầu tiên tôi đến ngôi nhà này, sự đụng chạm của bà ấy đối với tôi rất gượng ép
“Con không mệt ạ.” Tôi .
Bố khoe khoang bằng cách gửi hình huy chương của tôi đến các nhóm chat và đăng lên vòng bè. Ông ôm di nhắn tin suốt và rất vui vẻ.
Khi mẹ bưng canh ra, ông thản nhiên đặt điện thoại lên bàn.
Tôi thấy hộp thoại trò chuyện trên giao diện điện thoại di sáng lên.
Có người hỏi bố tôi: “Đây có phải là huy chương mà Nhan Nghệ giành không?”
Bố tôi hưng phấn trả lời: “Là Giản Hoan, con Giản Hoan của tôi!”
Kiếp trước, từ lúc tôi đến ngôi nhà này cho đến lúc rời đi, bố tôi chưa bao giờ nhắc đến tôi với người ngoài.
Cứ như thể tôi chưa từng tồn tại .
Tất cả những gì họ biết là Nhan Nghệ.
Bây giờ, họ đã biết về Giản Hoan.
Sắc mặt Nhan Nghwj càng lúc càng tệ sau khi biết điều này.
Sau đó mấy ngày sau, ta tan học đều về rất muộn.
Cô chạy đến công ty của Yến Tú để giúp đỡ.
Công ty của Nhan Tu gần đây đang tìm kiếm nhà đầu tư và thường bận rộn đến tận nửa đêm.
Sau khi Nhan Nghên tới giúp đỡ, ta về nhà báo cáo hình ở đó, “Nhà đầu tư đầu tiên của Nhan Tu đã thất bại.”
Bố mẹ tôi cau mày sau khi nghe điều này.
Tôi ngước mắt lên.
Tôi biết nhà đầu tư này.
Nói là thất bại thì cũng không hẳn là thất bại hoàn toàn.
Ở kiếp trước, nhà đầu tư này đã trở thành nền tảng cho sự nghiệp của Nhan Tu và là nền tảng cho sự nghiệp của Nhan Nghệ. Chính sự hỗ trợ đó cuối cùng đã tạo cho ta chỗ đứng trong ngôi nhà này.
Bạn thấy sao?