Điểm thi đua của lớp tăng thêm 10 điểm.
Cả lớp reo hò và tự hào về ta.
Về phần tôi, họ rằng tôi cố thua và không có tinh thần cạnh tranh hay ý thức tập thể.
Tôi không có tám cái miệng, tôi vẫn cố gắng biện hộ cho bản thân. Và lần nào Nhan Nghệ cũng nhảy ra “an ủi” tôi.
“Không sao cả, do em ép chị tham gia. Chị cố ý thua cũng kaf điều dễ hiểu mà. Vấn đề đều ở em, chị đừng để trong lòng.”
Nói như thế chỉ các cùng lớp càng ghét tôi hơn.
Kiếp này, Nhan Nghệ dự định sẽ lặp lại những chiêu trò cũ của mình.
Tôi nhếch khóe miệng mỉm với ta: “Được, chị đăng ký. Chị rất vui khi có thể mang vinh quang về cho lớp”.
Nhan Nghệ tôi nghi ngờ rồi viết tên tôi vào phiếu đăng ký.
Ngày hội thể thao, cả trường tràn ngập không khí trẻ trung, sôi .
Vòng sơ loại 800m diễn ra vào chiều nay.
Đôi giày chạy bộ thể thao tôi mang theo cất ở trong lớp. Khi có thông báo đã đến giờ bắt đầu cuộc thi, tôi quay lại lớp lấy giày.
Khi tôi bước đến cửa sau phòng học, tôi thấy Nhan Nghệ vẫn còn ở bên trong. Cô ta đang mở hộp giày của tôi.
Tôi nhướn mày.
Tôi không gì mà lấy điện thoại ra, bật camera và ghi lại toàn bộ quá trình.
Sau đó, khi ta chuẩn bị kết thúc, tôi quay đi và trốn sau cửa trước của lớp học bên cạnh đợi ta rời đi.
Tôi quay lại lớp học lấy giày, lấy miếng lót giày ra và tìm thấy vài chiếc đinh ở dưới lớp lót giày.
Cảm giác nhức nhối trong ký ức lại quét qua các đầu dây thần kinh của tôi một cách rõ ràng.
Tôi nheo mắt và cất những chiếc đinh bấm vào ngăn kéo.
Sau khi kiểm tra danh sách, không có gì ngạc nhiên, tôi vẫn ghép đôi với Nhan Nghệ.
Trong lúc khởi , Nhan Nghệ thỉnh thoảng lại chằm chằm vào giày của tôi.
Tôi giả vờ bối rối và cố hỏi ta: “Sao em cứ giày của chị hoài ? Em có chuyện gì à?”
Nhan Nghệ hoảng hốt, ánh mắt lảng tránh: “Không, đâu có chuyện gì đâu. Đây là đôi giày chạy bộ mà bố mẹ đặc biệt mua cho chị đấy, họ mong chị mang chúng khi thi chạy.”
Tôi mỉm và không gì.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Nhan Nghệ ngay từ đầu đã phát huy sức mạnh của mình và lao thẳng lên vị trí đầu tiên trong nhóm.
Tôi cứ hít thở bình thường và nhàn nhã đi cách ta một khoảng xa.
Nhan Nghệ tuy chạy rất nhanh tâm trí lại không bình tĩnh cho lắm, thỉnh thoảng ta lại về phía tôi.
Hay đúng hơn là đôi chân của tôi.
Tôi vẫn ung dung đi theo ta.
Sau một vòng, tôi bắt đầu phát huy sức mạnh của mình và dần dần chayh tới ngang bằng với ta.
Thế là số lần ta tôi ngày càng nhiều hơn.
Đội cổ vũ của vẫn đang cổ vũ cho ta.
Khuôn mặt xinh đẹp đã mang lại cho ta danh hiệu nữ thần.
Họ hét lên điên cuồng, “Nữ thần Nhan Nghệ, cố lên! Nữ thần Nhan Nghệ, cố lên!”
200 mét cuối cùng.
Nhan Nghệ lại liếc tôi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Tôi cong môi và : “Tạm biệt.”
Cô ta bât đầu choáng váng.
Tôi chạy nước rút với tất cả sức mạnh và tốc độ của mình.
Giữa tiếng hò hét “Nữ thần cố lên”, tôi đã vượt qua vạch đích.
Và Nhan Nghệ vẫn còn cách tôi rất xa.
Âm thanh cổ vũ dừng lại trong giây lát.
Ban đầu họ nghĩ Nhan Nghệ có cơ hội chiếm vị trí đầu tiên.
Tôi quay lại họ, nhún vai cho có lên: “Xin lỗi vì đã vượt qua nữ thần của các nha.”
Bạn thấy sao?