Như có cảm ứng, Châu Châu đang nằm cuộn trong lồng cũng khẽ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cụp xuống của nó chớp nhẹ,
ánh long lanh, ướt như nước, có phần đáng thương.
Nó khẽ rên “ư…ư…” trong cổ họng,
giống hệt lúc còn bé mỗi lần muốn dụ tôi xoa đầu nó.
Tôi nó, ánh mắt nhẹ đi:
“Mọi chuyện bây giờ… cũng không hoàn toàn là lỗi của nó.
Dù sao thì sói vẫn là sói,
nó có bản năng hoang dã.
Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên nhốt nó lại.
Nuôi nó bao nhiêu năm,
thì việc thả về thiên nhiên… mới là cách tốt nhất cho cả hai.”
Ánh mắt nó cứ tránh rồi lại ,
như muốn chạy trốn… lại chẳng nỡ rời đi.
Tiếng rên khe khẽ trong cổ họng không ngừng vang lên,
rền rĩ… day dứt.
………..
Chiếc lồng đưa lên xe,
Châu Châu lập tức lao người đập mạnh vào khung sắt,
tôi dường như thấy…
trong đôi mắt nó, có một tầng sương mù nhòe nước.
Trong đoạn video vệ sĩ gửi về lúc thả nó,
Châu Châu cứ thế đuổi theo chiếc xe đang chạy xa dần,
chạy điên cuồng, không hề dừng lại.
“Nó… trông buồn lắm.”
“Không còn cách nào khác.
Nó đã tôi bị thương.
So với việc ép nó phải học cách phục tùng,
thì thà để nó sống đúng bản năng còn hơn.”
“Có khi nào…
nó đã quá lệ thuộc vào , đến mức thà bị ,
còn hơn là phải rời xa ?”
Tôi híp mắt lại,
quay sang Đơn Quyết.
Ánh mắt không tôi,
mà dõi về phía thảo nguyên mênh m.ô.n.g ngoài kia,
nơi bóng tối đã nuốt trọn lấy đường chân trời.
Cảm trong mắt như sương mù dày đặc —
mờ ảo, phức tạp, khó phân biệt là đau thương hay lặng câm.
“Đơn Quyết…”
“Anh hình như không sợ c.h.ế.t chút nào.”
Anh cúi xuống tôi.
Vết thương trên trán khiến tóc mái của vén hết lên,
lộ rõ đường chân mày sắc lạnh.
Dải băng trắng vắt qua nửa trán,
che đi một phần lông mày —
khiến trông càng thêm hoang dã.
Tôi không kìm …
kiễng chân, hôn một cái.
Cảm của Đơn Quyết thoáng bị cắt ngang.
“Tiểu thư…”
Tôi lại hôn lần nữa.
Anh khẽ lùi một bước.
Tôi lập tức tiến lên một bước,
mắt không rời khỏi :
“Vậy sợ cái gì?”
“Chẳng có gì đáng sợ cả.”
Anh khẽ l.i.ế.m môi,
như muốn nuốt xuống sự bất ổn đang dâng lên.
“Sợ bị cưỡng ép đương thì sao?”
“Tôi…”
“Nếu sợ…
thì tôi sẽ bắt đầu lập kế hoạch rồi đấy.”
9
Chuyện Châu Châu cắn người đã bị nhà chính biết .
Người cha ruột của tôi — Giang Chính Hải
lấy lý do bà nội thương tôi
để ép tôi quay về nhà chính “dưỡng thương”.
Tốt thôi.
Vừa đúng lúc điều tra vừa có kết quả.
Thuốc phát cuồng kia…
là do người cùng cha khác mẹ của tôi hạ vào thức ăn.
[ – .]
Tôi vốn không định mang theo Đơn Quyết.
Nhưng ta lại nhất quyết đi cùng.
Trong tiệc gia đình.
Vì không tiện cử ,
tôi để người giúp việc gắp thức ăn cho mình.
Giang Chính Hải ngồi ở ghế chủ vị, lạnh lùng :
“Đã bảo từ sớm là không nuôi sói.
Sói bản chất hung dữ, không phải thứ tốt lành gì.”
“Sói dữ thì độc ác. Cắn người xong… còn biết chạy trốn.”
Tôi liếc qua Giang Thanh Phó — người cùng cha khác mẹ của mình. Lạnh lùng :
“Tôi đã cho người đi tìm nó rồi.
Tìm … đánh gãy tay gãy chân trước, rồi mới .”
Ánh mắt tôi quét qua, lạnh như lưỡi dao.
Giang Thanh Phó bị cái đó của tôi đ.â.m thẳng vào, hơi rùng mình.
“Em à, dạo này tính em càng ngày càng bướng bỉnh.
Tiền tiêu vặt là tập đoàn cấp cho em, em không lo chuyện công ty,
chỉ toàn đem đi tô điểm biệt thự với vệ sĩ.
Hay là em dọn về nhà chính đi,
có người quản chế thì đỡ lộn xộn hơn.
Huống hồ ở nhà chính an ninh tốt hơn, có thể bảo vệ em tốt hơn.”
Tập đoàn đã sớm nằm gọn trong tay hắn, tiền tiêu vặt của tôi ngay từ đầu đã bị hắn cắt xén đến 70%.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
Năm đó, kẻ muốn tôi nhiều vô kể.
Việc bước vào giới sát thủ,
ban đầu… chỉ là để tự vệ.
Đáng tiếc là tổ chức sát thủ tôi gia nhập, vì tôi mà càng lúc càng lớn mạnh.
Đến cuối cùng,
Giang Thanh Phó chỉ nghĩ tiền tôi có là do cắn răng tiết kiệm,
hoặc bám đàn ông, nịnh bợ đầu tư mà ra.
Nhưng hắn không hề ngờ…
em “yếu ớt” mà hắn khinh thường ấy,
mới chính là người cầm đầu.
Tôi bật lạnh lẽo.
Để “ dịu không khí”, Giang Thanh Phó cố gắp cho tôi một con tôm.
Bác sĩ đã dặn rõ, tôi không ăn hải sản.
Giang Chính Hải không một lời.
Tôi liếc sang Giang Thanh Phó.
Ngay lúc tôi hắn, cũng có một ánh mắt khác đồng thời quét tới.
Đơn Quyết.
Anh rút d.a.o găm ra, bước về phía bàn ăn.
Ánh mắt đè nặng trên người Giang Thanh Phó,
lạnh lẽo như băng đóng tầng.
Khi đến gần, đôi đũa trong tay Giang Thanh Phó rơi xuống “cạch” một tiếng.
Nhưng Đơn Quyết… chỉ nhẹ nhàng bước đến bên tôi,
dùng một giọng cực kỳ dịu dàng:
“Tiểu thư, để tôi bóc tôm cho .”
Cha con nhà họ Giang đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tay cầm dao, tác của Đơn Quyết sắc sảo đến mức lạnh người.
Thế mà khi …
tôi lại không thấy phiền phức,
ngược lại, cảm giác như đang xem một màn biểu diễn tinh tế.
Phần thịt tôm bóc ra nguyên vẹn, sạch sẽ,
cắm thẳng nó lên đầu dao.
“Xin lỗi tiểu thư… tôi quên mất,
con d.a.o này từng dính m.á.u sói.
Giờ không còn sạch sẽ nữa.
Tốt nhất… đừng ăn.”
Dứt lời, Đơn Quyết lật tay cắm ngược lưỡi d.a.o xuống.
Chiếc dĩa sứ lập tức vỡ nát thành nhiều mảnh,
lưỡi d.a.o găm sâu vào mặt bàn vài phân.
Không khí trên bàn tiệc như đông cứng.
Không ai một lời.
“Tiểu thư, đến giờ thay băng rồi.”
Tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Phía sau lưng vang lên tiếng chửi rủa bực tức:
“Thật là… muốn trời sập luôn hay sao?!”
Bạn thấy sao?