Ván Cờ Sinh Tử – Chương 4

Chương 4

Lượng dưỡng khí trong phổi Đơn Quyết đã cạn tới giới hạn cuối cùng,

ôm chặt tôi, đưa cả hai trồi lên khỏi mặt nước.

Nước sông còn đọng trong tai khiến âm thanh quanh tôi như bị bóp nghẹt —

chỉ còn lại tiếng ù ù vang vọng như tiếng gọi mơ hồ từ trong vỏ ốc biển.

Chỉ có một thứ là rõ ràng —

trái tim tôi đang đập dữ dội như muốn thoát khỏi lồng ngực,

Tôi ho khan vài tiếng,

chân vẫn quấn lấy eo Đơn Quyết không buông.

Anh đứng trong nước,

nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Hai tay tôi vẫn đặt trên n.g.ự.c .

Chiếc áo trên người đã ướt sũng từ lâu,

mọi đường nét bên dưới đều hiện rõ qua từng đầu ngón tay tôi.

“Đơn Quyết, tim đập nhanh quá.”

Ánh mắt lướt qua cằm tôi,

cánh tay vẫn vững vàng ôm lấy tôi không rời.

“Phản ứng bình thường… sau khi vận mạnh thôi.”

“Vận ?

Chúng ta vừa ‘vận ’ gì cơ chứ?”

“…Không có…”

Vành tai Đơn Quyết đỏ bừng,

dù cả người đang ngâm trong nước lạnh,

vẫn chẳng thể dịu lớp nhiệt đang lan nhanh trên gương mặt .

“Anh đỏ mặt rồi…là vì hôn tôi sao?

Anh hôn tôi… là vì sao chứ?”

“Vì thế bắt buộc.”

“Vậy thì… hôn tôi thêm lần nữa đi.”

“Tại sao?”

“Lúc nãy là vì huống ép buộc.

Còn bây giờ… là vì tôi ép .”

Vì mới nãy xảy ra bao nhiêu chuyện,

đôi môi Đơn Quyết giờ đây đã đỏ ửng lên.

Trên môi còn đọng vài giọt nước, long lanh như sương sớm.

“Tiểu thư…”

Giọng khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào:

“Xin đừng trêu tôi nữa.”

“M,ẹ  nó!!”

Mấy người vừa đúng lúc ra ngoài tản bộ,

thấy cảnh này thì lập tức c.h.ế.t sững.

“Hai người giữa suối gì mà quên luôn trời đất thế kia?!”

Bàn tay Đơn Quyết siết chặt hơn,

ôm tôi chặt trong lòng, từng bước từng bước đưa tôi lên bờ.

Người hầu vội vàng mang chăn mỏng đến.

Nhưng Đơn Quyết không đặt tôi xuống,

mà cứ thế… ôm tôi thẳng về phòng ngủ.

Sau khi đặt tôi lên giường,

lập tức xoay người định rời đi.

Tôi theo bóng lưng hơi khom xuống,

khẽ , với theo:

“Làm khó rồi.

Ở đây không có …”

Chưa dứt câu,

Đơn Quyết đã biến mất không còn bóng dáng.

6

Bên ngoài đồn rằng sức khỏe tôi yếu, mong manh như gió thổi là ngã.

Tuy không đến mức thổi bay,

đúng là mỗi khi bị lạnh, tôi thường bị sốt nhẹ.

[ – .]

Tối hôm đó, tôi bắt đầu lên cơn sốt âm ỉ.

Nên tôi không đến phiền Đơn Quyết nữa,

mà uống thuốc từ sớm rồi quay về phòng nghỉ.

Nghĩ lại,

Đơn Quyết cũng đã ở lại bên tôi hơn nửa tháng.

Tôi đăng nhập vào Hắc Võng,

liên hệ với Đơn Quyết.

【Tiến độ thế nào rồi?】

Trong danh sách sát thủ,

mã hiệu của Đơn Quyết chỉ có một chữ duy nhất — “Quyết” (玦).

Quyết: 【Đang tiến hành.】

【Nói cụ thể hơn đi.】

Quyết: 【Gặp chút… biến cố.】

Là một sát thủ xuất sắc,

nghe Đơn Quyết từng xông vào biển lửa,

vượt qua mưa b.o.m bão đạn,

chưa từng than khó, càng không bao giờ đổ lỗi.

Tôi hỏi thẳng:

【Biến cố nằm ở … hay ở ta?】

Một lúc rất lâu sau đó,

Đơn Quyết mới trả lời.

Quyết: 【Chỉ là vài thử thách thông thường thôi.

Chẳng phải … không giới hạn thời gian sao?

Yên tâm, nhiệm vụ này tôi sẽ hoàn thành.】

Trả lời lập lờ thế này, chính là đang tránh né.

Đơn Quyết à, không ngờ cũng có lúc bị bối rối.

Tôi tắt kênh liên lạc, nằm xuống ngủ ngon lành, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Có lẽ… cuộc trò chuyện tối nay khiến có phần gấp gáp.

Không ngờ, lại lợi dụng ánh trăng… lén trèo cửa sổ vào phòng.

Vì đang bệnh, nên cảnh giác của tôi cũng thấp hơn bình thường.

Nửa đêm, tôi cảm thấy có một vật gì đó lành lạnh, đang lướt từ đầu ngón tay tôi… lần dọc lên trên.

Tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Chết tiệt.

Không phải đêm nay là đêm hành của chứ?

Giờ tôi chẳng còn sức đâu mà chơi trò trêu chọc nữa.

Lúc ấy, mí mắt tôi cảm nhận ánh sáng lấp ló — phản chiếu từ một vật kim loại.

À… đổi vũ khí rồi sao?

Lần này là d.a.o găm.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

Tôi lập tức bật mắt mở ra.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi bắt gặp vẻ sửng sốt thoáng qua trên gương mặt Đơn Quyết.

Anh ngay lập tức thu tay lại,

ngoan ngoãn quỳ một gối bên giường,

mái tóc rũ xuống đầy lễ độ.

Lưỡi d.a.o nhanh chóng giấu kín trong cổ áo,

chỉ còn le lói một tia phản quang mờ nhạt.

Người ta ,

nếu có ai đó phát hiện ra ý đồ g.i.ế.c người của Đơn Quyết trước khi bị ra tay,

sẽ không hề do dự —

mà còn lạnh lùng ra tay sớm hơn dự định.

Dù lúc này có thể… không phải thời điểm hành tốt nhất,

việc phải tái ẩn mình sau một lần thất bại

sẽ khiến nhiệm vụ trở nên rườm rà và nguy hiểm hơn gấp bội.

Thế nên với Đơn Quyết

chưa từng sợ bất kỳ rủi ro nào.

Thế mà lúc này, trong đôi mắt ấy…

lại hiện lên vài phần hoang mang và chột dạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...