Tôi nâng cằm lên,
hôn xuống không chút do dự.
Tôi phát hiện… Đơn Quyết là kiểu người “mềm nắn rắn buông”.
Càng mạnh, càng phản kháng.
Nhưng chỉ cần tôi dịu dàng, lại không né tránh nhiều.
Thậm chí hàng mi còn khẽ rung lên,
lúc muốn tránh, lúc không,
luống cuống đến mức… chẳng biết sao.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
“Giờ mà ra ngoài thì chẳng gì cả.
Ngoan ngoãn ngủ với tôi một giấc,
sáng mai rồi đi, không?
Chỉ cần nghe lời… tôi sẽ không bắt nạt đâu.”
Đơn Quyết không trả lời.
Nhưng im lặng… cũng là một kiểu đồng ý.
Tôi dụi mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của , khẽ ho hai tiếng:
“Ôm tôi đi. Thân thể tôi yếu lắm…
mới rồi vận tí đã thấy lạnh người rồi.”
Đơn Quyết vòng tay ôm lấy tôi, kéo chăn đắp kín.
Tôi lại tiếp tục trêu chọc:
“Anh xoa chân giúp tôi đi.
Mấy năm rồi tôi không nhảy múa,
nãy ép mạnh quá… bị chuột rút rồi.”
Đơn Quyết nằm im không dám đậy.
“Là vệ sĩ thì phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể chứ,
cơ đùi lớn nằm ở đâu, chẳng lẽ cũng không biết?”
Anh vẫn không gì.
Bàn tay… đã ướt mồ hôi.
“Thôi rồi, tôi dạy .”
Tim đập thình thịch.
Mạch m.á.u dưới lớp da nóng hổi cũng rung lên dữ dội.
Anh… chắc chắn không thể ngủ nổi nữa rồi.
Tôi ghé sát tai ,
dịu dàng thì thầm như một người thấu hiểu:
“Phòng tắm ở hướng Đông, tủ đồ phía Tây.
Tôi thích nhất là mấy món màu hồng — đừng có đụng vào.
Còn lại thì… tùy .”
Đơn Quyết khẽ nhắm mắt lại, yết hầu chuyển rõ rệt.
Không một lời, lặng lẽ rời khỏi giường.
5
Hôm sau, Đơn Quyết dậy rất sớm.
Anh len lén xuống giường,
tỉ mỉ chỉnh lại bộ đồ ngủ bị tôi xộc xệch hôm qua,
cài khuy kín đến tận cổ.
Nhưng vừa mở cửa,
liền đụng mặt mấy người giúp việc đang dọn dẹp trong biệt thự.
Tất cả đều… thẳng, không ai dám liếc ngang.
“Chào Đơn, dậy rồi à.
Trong phòng ăn có món canh đang hầm, mau vào ăn cho nóng nhé.”
Canh ba ba hầm kỷ tử.
Là món tôi cố dặn bếp nấu riêng cho Đơn Quyết.
Chỉ không hiểu vì sao… sắc mặt hôm nay lại không dễ coi cho lắm.
….
Trời hôm nay rất đẹp.
Tôi hẹn thân,
[ – .]
chuẩn bị đi nghỉ ở biệt trang trên núi.
Tất nhiên… tôi cũng đưa Đơn Quyết theo.
Bạn bè đang uống rượu,
tôi mới nhấp vài ngụm đã bị người bên cạnh ngăn lại, không cho uống thêm.
Rảnh rỗi quá, tôi bèn nhờ Đơn Quyết đẩy xe đưa tôi đi dạo quanh.
Biệt trang Lạc Phi nằm giữa một thung lũng yên tĩnh,
bốn bề đều bao quanh bởi suối nước trong vắt.
“Đơn Quyết, biết bắt cá không?”
“Biết.”
“Vậy thì xuống bắt cá cho tôi xem đi.”
Đơn Quyết khẽ thở dài, đành phải bước xuống.
Anh cẩn thận khóa cố định bánh xe lăn của tôi lại,
cởi đôi ủng dài, xắn tay áo lên tới khuỷu,
rồi tháo lỏng chiếc cà vạt da trên cổ.
Do tập luyện lâu năm,
bộ đồng phục bảo vệ ôm sát người bị mặc ra một khí chất rất riêng.
Chiếc áo gile da đen bị nới bớt khuy,
khiến cả người trông… bớt nghiêm túc,
thêm phần quyến rũ lười nhác.
Anh bước xuống dòng suối, hơi khom người,
đôi tay thon dài khẽ khuấy mặt nước
tác vừa thong thả vừa buông lơi.
Trong suối… đúng là có cá.
Một con cá búng nước mạnh,
bắn đầy nước lên người Đơn Quyết.
Chiếc áo mỏng ướt sũng, dính sát vào da, trở nên mờ ảo, lấp ló những đường nét rắn rỏi bên trong.
Những giọt nước trên má chảy dọc theo đường xương hàm,
rồi lăn xuống hõm xương quai xanh,
cuối cùng run rẩy rơi xuống,
hòa vào vùng n.g.ự.c ướt đẫm đang phập phồng nhẹ.
Ướt thế này… vẫn chưa đủ.
Tôi bỗng dưng nảy ra ý định — muốn ướt … từ đầu đến chân.
Lặng lẽ, tôi gỡ chốt khóa của bánh xe lăn.
Chiếc xe lập tức lao thẳng xuống suối, mang cả tôi theo.
Không biết… Đơn Quyết có định cứu tôi không?
Tôi hét lên, giọng hoảng loạn vang vọng giữa không gian yên tĩnh của biệt trang, xáo cả khoảng trời thanh bình.
Đơn Quyết lập tức ngẩng đầu, phản xạ cực nhanh, lao tới với chỉ ba bước dài, chặn lấy chiếc xe lăn đang trượt xuống dốc.
Dòng nước chỉ vừa ngập đến mắt cá chân tôi.
Mặt tôi đập thẳng vào phần bụng săn chắc, đầy sức mạnh của .
Tôi giật mình đứng bật dậy, khiến bánh xe mất cân bằng.
Cả người tôi đổ ập về phía trước
ngã nhào vào lòng Đơn Quyết,
ép ngã ngửa xuống suối.
Vì quá sợ, tôi vội quấn chặt lấy , tay chân ôm siết lấy cơ thể như đang cố níu vào thứ duy nhất cứu mình.
Tất cả diễn ra quá đột ngột.
Đơn Quyết vội ôm lấy eo tôi,
lật người một cách thành thục, đổi vị trí giữa hai chúng tôi.
Tôi hoảng loạn nuốt phải mấy ngụm nước,
bàn tay buông ra, cơ thể bắt đầu chìm dần vào vùng nước sâu.
Đơn Quyết lập tức điều chỉnh tư thế,
bơi vài nhịp, đưa tôi ôm chặt vào lòng.
Thấy tôi thở gấp, khó khăn, từng bọt khí nhỏ vỡ ra nơi môi,
bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy đầu tôi,
ghé sát, truyền hơi thở vào miệng.
Cảm giác mềm mại ấy khiến toàn thân tôi run rẩy.
Hai tay tôi yếu ớt bám lấy vạt áo của , chẳng còn chút sức lực nào.
Bạn thấy sao?