Nhưng vận rủi chưa hết – trên đường chạy trốn, lại bị bọn buôn người bắt đi.
Cùng bị bắt cóc lúc đó, là một bé nhỏ xíu.
Cô bé sợ hãi, ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Trong một căn hầm nóng ngột ngạt,
vì kiệt sức và hoảng loạn mà phát sốt cao không ngừng.
Cô bé ấy biết cách gỡ dây trói,
cẩn thận giúp thoát khỏi sợi dây trói quanh cổ tay.
Thế sau đó, lại nắm lấy cổ áo , nghiêm túc ra lệnh:
“Nghe này.
Chỉ gỡ dây trói thôi thì chưa đủ.
Chúng ta phải xử c.h.ế.t bọn chúng.”
Chữ “chết” bật ra từ miệng khiến tim run lên.
Cô bé cúi xuống lục tìm trong đống đồ cũ.
Rồi chậm rãi tháo miếng ngọc đeo trên cổ mình.
Trong đôi mắt đầy quyết tuyệt đó,
lóe lên một tia đau đớn như lửa cháy.
Sau cùng, hôn nhẹ lên miếng ngọc,
rồi nện thật mạnh xuống đất – chia nó thành hai nửa.
“Cầm lấy đi.
Thứ không g.i.ế.c mình,
sẽ chỉ khiến mình mạnh mẽ hơn.
Chính chị đã với em như .”
Khi tên bắt cóc gầy guộc kia bước xuống tầng hầm,
bé là người đầu tiên lao lên.
Mảnh ngọc sắc lẹm cứa thẳng vào cổ hắn, không chút do dự.
Tôi cũng không còn chờ chết.
Vớ lấy hòn đá, tôi xông tới, trợ giúp.
Ra khỏi căn hầm ẩm thấp,
ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi chạy thục mạng.
Trên đường, tôi thở hổn hển hỏi:
“Sau này… em muốn gì?”
Cô bé không do dự:
“Làm sát thủ.
Nắm chặt mạng sống của mình trong tay,
đặt sinh mạng của kẻ xấu trên mũi d.a.o của mình.”
Được thôi. Sát thủ.
Tôi khắc sâu cái tên đó trong lòng.
Trên đường thoát thân,
chúng tôi gặp chị của bé.
Chị ấy thật sự là một người vô cùng dịu dàng,
ánh mắt ấm áp, giọng nhẹ nhàng,
giống như một đốm lửa nhỏ trong đêm đen.
Nhưng người đàn ông đứng sau lưng chị ấy…
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
Tôi không thích ông ta.
Ánh mắt ông ta sắc lạnh,
miệng còn gọi tôi là “thằng nhóc”.
Tôi không đáp, chỉ cúi đầu,
lén giấu nửa mảnh ngọc kia đi,
rồi lặng lẽ bước tiếp trên con đường của chính mình.
Mười năm sau.
Tôi dốc hết sức trèo lên đỉnh cao.
Không nghỉ ngơi, không lùi bước.
Tôi biết, bé năm xưa chính là
Tam tiểu thư trứ danh của nhà họ Giang – Giang Tụng Ngọc.
Còn tôi, cũng đã trở thành
một trong những sát thủ hàng đầu.
Tôi tự đặt cho mình một cái tên:
玦 (Quyết) – ngọc gốc, quyết đi theo.
Một nửa mảnh ngọc năm ấy, vẫn luôn ở bên tôi.
Quả là một sự trùng hợp trào phúng của số phận
Tôi lại quen biết chị của Giang Tụng Ngọc, Giang Mặc Ngọc.
Chị ấy từng với tôi:
“Sau này, em tôi nhất định sẽ báo thù.
Tôi ngăn không nó.
Nếu cậu đã thích nó, thì hãy giúp nó nhiều hơn một chút.
Ít nhất, đừng để nó chết.”
[ – .]
Từ lúc đó, tôi bắt đầu ngấm ngầm điều tra tội trạng của Chu Ứng Hạc.
Từng bước, từng bước đi trên băng mỏng.
Sống như con chim bị cung tiễn dọa sợ,
không dám có một chút lơi là.
Cho đến khi…
có người đích danh tôi g.i.ế.c ấy.
Hận thế nào, mới đi đến bước này?
Tôi biết, trong mười năm qua, ấy cũng đã trở thành một sát thủ hàng đầu.
Nhưng tôi vẫn lo.
Vì nếu không phải là tôi, cũng sẽ là kẻ khác.
Thế thì chi bằng để tôi “” ấy, còn có thể âm thầm bảo vệ.
Nhưng không hiểu vì sao, càng tiếp cận, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nhiệm vụ này rất kỳ lạ.
Cô ấy—Giang Tụng Ngọc—cũng rất kỳ lạ.
Mọi thứ xảy ra như có bàn tay vận mệnh sắp đặt.
Vừa khéo, vừa đáng sợ.
Tôi lần theo từng dấu vết, từng sợi tơ nhỏ xíu kéo dài đến tận cùng.
Cuối cùng…
tôi không thể không tin— Người tôi g.i.ế.c ấy, và mục tiêu bị —chính là một.
Là ấy. Giang Tụng Ngọc.
Và mục đích của ấy, thực ra rất đơn giản:
…Thèm khát tôi.
Chẳng lẽ… sau lần đó, tôi “quyến rũ” thành công thật sao?
📓 Phiên ngoại ba – Góc của Giang Tụng Ngọc
Tôi thích Đơn Quyết.
Cảm giác ấy rất đơn giản.
Tất cả bắt đầu từ một lần
Tôi và ta tranh nhau một nhiệm vụ.
Lúc đó tôi chỉ biết mã hiệu của ta: “Quyết”.
Để giành phần trước tôi, ta cố giăng bẫy, tôi mất thời gian.
Khi tôi đến nơi, mục tiêu đã nằm bất trên sàn, m.á.u chảy ra loang khắp nền gạch.
Ánh sáng hắt từ phía sau lưng , bóng lưng cao lớn phủ xuống nền nhà.
Anh đứng yên đó, lặng lẽ vũng m.á.u lan rộng như một vết mực đỏ.
Có lẽ đã đánh giá quá cao cái bẫy của mình,
hoặc đánh giá quá thấp năng lực của tôi.
Anh tưởng tôi sẽ không đến kịp.
Vì thế… thay đồ ngay tại chỗ.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ:
Ánh sáng lờ mờ, khi cởi áo—từng múi cơ vai lưng rõ ràng hiện ra.
Quần công tác tối màu bó sát lấy vòng eo thon gọn,
đôi chân dài thẳng tắp nổi bật với giày quân dụng cột dây.
Tim tôi đập mạnh.
Cơn giận vì bị cướp nhiệm vụ… bỗng bị một cảm lạ thường khác thế chỗ.
Sau này tôi mới phát hiện:
Tuy chúng tôi chưa từng trực tiếp gặp mặt…
… trái tim tôi, từ lúc ấy, đã không còn là của mình nữa.
Nhưng mối quan hệ giữa tôi và — những lần giằng co, đấu trí,
thật sự… đã khiến tôi nghiện.
Anh ấy tiến lui đúng lúc, ung dung tự tại,
từng bước đều có toan tính sâu xa.
Tôi gặp đối thủ ngang tài ngang sức,
thấy mình như đang chơi một ván cờ say sưa, đầy kịch tính.
Và tôi là người đã bước qua giới hạn trước.
“Quyết” hành tung bí ẩn, gần như không ai từng thấy rõ mặt ta.
Nhưng hôm đó, chỉ cần một cái nghiêng đầu thoáng qua,
đã khiến tôi ngày đêm thương nhớ.
Một người đàn ông đẹp như thế…
nếu chơi , sẽ kích thích đến nhường nào?
Tôi bắt đầu điên cuồng điều tra danh tính thật của .
Khi có cái tên: Đơn Quyết
Ngày hôm sau, tôi đã lập tức mở màn một ván cờ mới.
Dùng chính thân mình quân cờ dẫn dụ,
trải bàn cờ đỏ thẫm, mời Quyết nhập trận.
Cùng lang sói, mở ván cờ sinh tử.
(HẾT)
Bạn thấy sao?