Ván Cờ Sinh Tử – Chương 1

Chương 1

1

Ngày thứ ba sau khi nhiệm vụ ẩn danh đăng lên. Đơn Quyết cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn mặc chiếc áo ba lỗ đen rách rưới, tóc tai bù xù.

Bị xe tông, lăn mấy vòng dưới đất, bắp tay rắn chắc bị trầy xước.

“Tiểu thư, là ta không đường.”

Tài xế sắc mặt tôi: “Tôi lập tức gọi người đến xử lý.”

“Tôi xuống xem một chút.”

Tôi bước xuống, dùng giày cao gót đá đá Đơn Quyết đang nằm bất tỉnh dưới đất.

Cúi người xuống, khuôn mặt hắn hiện rõ trước mắt tôi.

Lông mày kiếm, mắt phượng hơi xếch.

Trên má còn vết thương, càng nổi bật vẻ đẹp “tàn chiến”.

Qua cổ áo rách có thể thấy rõ cơ n.g.ự.c rắn chắc.

“Thằng khốn đó đâu rồi, hôm nay tao phải xử nó!!”

Tiếng chửi thô tục từ con hẻm vọng ra.

Đơn Quyết vươn tay, khó nhọc kéo váy tôi,

Giọng khẽ đến mức gần như không nghe :

“Cứu… cứu tôi…”

Nói xong liền ngất lịm.

2

Đơn Quyết bị vứt vào ghế sau xe, mắt nhắm nghiền.

Đầu thỉnh thoảng va vào kính xe, phát ra tiếng rên nhỏ.

Tôi biết hắn đang giả vờ.

Vài ngày trước, tôi đã ẩn danh đăng một lệnh ám sát.

Trả giá cao, đích danh Đơn Quyết giếc tôi.

Chỉ vì tôi đã để ý đến hắn, muốn gặp hắn nhiều hơn.

Và cũng vì thế, tôi đã cố đưa ra cầu về cái chết… đầy tính trêu và ám muội.

【Yêu cầu về cảnh tượng khi chết: chân mềm nhũn, bụng căng trướng, đau nhẹ mà thăng thiên, bụng dưới nóng ran, đồng tử tán loạn, bạch bạch bạch.】

Đơn Quyết nghi hoặc: “Không có khẩu s.ú.n.g nào có hiệu quả như cả.”

Thì ra …còn là một trai tân ngây thơ, thuần khiết đến mức chẳng hiểu nổi ẩn ý phía sau câu chữ.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

“Tự tìm hiểu đi nhé, không giới hạn thời gian đâu.”

Tôi hắn với đầy vết thương trên người.

Thì ra, hắn đang dựng hình tượng là một kẻ đáng thương bị kẻ thù truy sát.

Thế thì tôi… thật sự phải thương hắn tử tế một phen rồi.

3

“Tiểu thư, rõ ràng là hắn ta bị kẻ thù truy đuổi, tự mình lao vào xe, sao tiểu thư còn muốn giúp?”

Tôi không trả lời.

Chỉ lặng lẽ tiến lại gần Đơn Quyết, ánh mắt nóng rực chăm dừng trên người .

Đẹp thật đấy.

Yết hầu gồ lên rõ ràng.

Ngực rắn như đá tạc.

Tay tôi chậm rãi lướt từ gò má xuống đến cổ,

rồi đột ngột ấn mạnh vào yết hầu.

“Tại hắn đẹp.”

[ – .]

Đơn Quyết khẽ rên một tiếng, mí mắt khẽ giật.

Tôi không bỏ qua dù chỉ một chút biểu cảm trên khuôn mặt .

“Đã khám người chưa?”

“Rồi ạ.”

“Kéo vách ngăn xe lên. Để tôi… kiểm tra lại lần nữa.”

Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Tôi nhẹ nhàng vén gấu áo lên,

bàn tay từ từ lần theo đường cơ bụng săn chắc mà men dần lên trên.

Tim Đơn Quyết đập thình thịch, nhịp đập mạnh đến mức truyền hẳn vào lòng bàn tay tôi.

Mỗi lần đầu ngón tay tôi lướt qua, đôi mày lại khẽ nhíu lại.

Cảm giác chạm vào… thật tuyệt.

Ngay khi ngón tay chạm phải một vật cản,

tôi khẽ xoay nhẹ ngón tay… muốn kiểm tra kỹ càng hơn.

Đơn Quyết thở hắt ra một hơi nặng nề.

Sợ hoảng, tôi tạm thời không “kiểm nghiệm” tiếp.

4

Sau khi bác sĩ hoàn tất toàn bộ các xét nghiệm,

Đơn Quyết mới “tỉnh lại”.

Tôi ngồi trên xe lăn, để vệ sĩ đẩy mình vào phòng.

Khuôn mặt sắc nét, xương hàm rành rọt, ánh mắt như pha lê – vừa đẹp vừa lạnh lẽo.

Tôi rút hóa đơn ra, đặt thẳng trước mặt .

“Chi phí sửa xe ra, cộng với viện phí, đều nằm trong tờ này.

Khi nào lành rồi thì rời đi đi.

À, nhớ trả tiền cho quản gia luôn nhé.”

Đơn Quyết nhận lấy tờ hóa đơn, im lặng một lúc.

Hàng mi rũ xuống, che khuất ánh lạnh lùng, giọng mang theo chút khó xử:

“Thành thật mà … tôi không có nhiều tiền như .

Tôi bị kẻ thù truy đuổi… Cô có thể cho tôi ở nhờ không?

Tôi gì cũng .”

“Làm gì cũng ?”

Ánh mắt tôi không hề che giấu, lướt thẳng lên người .

Dưới ánh ấy, Đơn Quyết dần dần cúi đầu xuống,

rõ ràng là có phần luống cuống.

Tôi đưa tay nâng cằm lên, bắt phải ngẩng mặt đối diện với mình.

Ngón cái khẽ vuốt qua khóe môi , mang theo hàm ý trêu chọc:

“Người thì cứng rắn… mà môi lại mềm thế này.

Tôi đang thiếu một người… sưởi ấm giường.

Muốn thử không?”

Đôi mắt khẽ mở to, trong ánh mắt nhạt màu kia le lói chút tức giận.

Vành tai đỏ bừng, quay mặt sang chỗ khác, lạnh nhạt :

“Tôi… không .”

“Không thì cút.”

Giọng tôi nhẹ như gió, khiến người khác chẳng thể kháng cự.

Đơn Quyết sững người, ngẩng đầu lên tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên:

“Tôi… tôi khỏe lắm. Đánh nhau cũng ổn.

Tôi có thể vệ sĩ cho .”

Anh ngẩng lên tôi.

Tôi khẽ liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ.

Ngay lập tức, vệ sĩ xông tới tóm lấy Đơn Quyết, tung nắm đ.ấ.m không chút do dự.

Đơn Quyết khó mà phòng thủ nổi, đành phải đánh trả.

Nhưng vì đang giấu thân phận, cố không dùng toàn lực.

Cuối cùng, người bị thương lại là vệ sĩ — và bị tôi tống ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...