Ván Cờ Lớp Chọn – Chương 9

CHƯƠNG 9

9

Vì kỳ thi đại học vẫn chưa bắt đầu, tương lai tôi còn chưa chắc chắn.

Họ có chân thành hay không, có ý gì sâu xa hay không — thì đây vẫn chưa phải lúc để tôi ở lại nhà họ.

Tháng 6 đến rất nhanh.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi vừa qua, là lúc bắt đầu giai đoạn nước rút cuối cùng.

Ngày thi đại học, tôi lại một lần nữa sắp chung phòng thi với Hạ Điềm Điềm.

Ánh mắt của ta càng u ám hơn bao giờ hết, tôi với giọng lạnh như muốn người:

“Tưởng Tinh Dao, cuối cùng kỳ thi thật sự cũng đến rồi. Lời dối của cậu sắp bị bóc trần thôi!”

Tôi mỉm nhạt:

“Điềm Điềm, tớ thật lòng chúc cậu thi tốt.”

Cô ta khựng lại một giây, rồi khịt mũi, lạnh lùng quay người về chỗ ngồi.

Ba ngày thi diễn ra nhẹ nhàng với tôi.

Thi xong, tôi ngủ liền mấy ngày liền, sau đó thì đi thêm gia sư.

Tiền học đại học tôi phải tự kiếm.

Dù gia đình Chu Dật Lễ đã trả tôi một khoản rất hậu hĩnh, còn hứa nếu cậu ấy đỗ vào trường đại học lý tưởng, sẽ thưởng thêm cho tôi 200,000 tệ.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy, tìm một công việc có mức lương ổn định mới khiến tôi yên tâm.

Ngày công bố điểm thi đã đến.

Khi tôi đến lớp, các thầy trong ban giám hiệu đều đã có mặt, thầy phụ trách phòng thiết bị còn chuẩn bị cả máy quay.

Giáo viên sắp xếp cho tôi là người tra điểm cuối cùng — để dành tin vui “bùng nổ” cho phần kết.

Điểm của từng người lần lượt công bố, có người vui mừng, có người thất vọng.

Lúc ấy, hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó.

“Tưởng Tinh Dao! Tưởng Tinh Dao!”

Ai đó gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại, thấy bóng dáng ba mẹ tôi xuất hiện nơi cửa lớp, đầy vẻ vội vã và bụi bặm.

Tôi đã rất lâu rồi không gặp họ.

Lần cuối cùng gặp, là từ trước khi vào cấp ba.

Mũi tôi cay cay, muốn lao đến ôm, lại sững lại — ánh mắt họ tôi… có phần xa lạ.

Giáo viên chủ nhiệm tôi đầy thắc mắc:

“Tinh Dao, đây là…?”

“Là ba mẹ em.”

Cô giáo gượng gạo.

Suốt ba năm cấp ba, mỗi lần họp phụ huynh, cha mẹ tôi đều không xuất hiện.

Kỳ thi đại học, phụ huynh của những khác đều đưa con đi thi, đứng ngoài cổng trường thấp thỏm chờ, còn ba mẹ tôi — chẳng thấy đâu.

Kết thúc buổi thi cuối cùng, ai cũng nhận hoa từ người thân. Tôi lại chẳng có ai.

Hôm đó, tôi đứng giữa sân trường, ngước hoa của người khác mà ghen tỵ đến chực khóc.

Mãi đến khi mẹ Chu Dật Lễ mang hoa hướng dương đến trước mặt tôi, tôi mới không kìm .

Giáo viên mời ba mẹ tôi vào lớp ngồi chờ đến lượt tra điểm.

Tôi liếc phía sau họ.

Là Hạ Điềm Điềm.

Tôi lập tức hiểu vì sao ba mẹ tôi lại tới.

Giống hệt như lần bà nội tát tôi trước mặt cả trường — tất cả đều là do một tay Hạ Điềm Điềm sắp đặt.

Nó chắc chắn tôi sẽ thi trượt, nên mới gọi ba mẹ tôi đến để “chứng kiến tận mắt”.

Rồi sau đó, sẽ dắt tôi đi tỉnh khác công nhân vặn ốc vít.

Hạ Điềm Điềm tôi, giọng khinh khỉnh:

“Tưởng Tinh Dao, tớ đến xem điểm của cậu.”

Trước đó có đã nhắn tôi, điểm của Hạ Điềm Điềm là 463.

Tôi :

“Còn chưa đến lượt tớ.”

Tôi bước lại gần nó.

“Nếu cậu muốn, thì vào trong chờ cùng nhé?”

Tôi nắm tay nó, như cái cách tụi tôi từng thân thiết khi còn là thân, kéo nó về phía chỗ ngồi của mình.

Nó khựng lại, cúi đầu hai bàn tay đang nắm nhau.

Rồi bật đầy mỉa mai:

“Tưởng Tinh Dao, cậu là sao? Trong lòng cậu, tớ vẫn là tốt à?”

Tôi không do dự:

“Trong lòng tớ, cậu là ân nhân.”

“Nếu không có cậu, đã không có Tưởng Tinh Dao ngày hôm nay.”

“Chỉ là…”

Tôi nhẹ nhàng buông tay.

“Ngay khoảnh khắc thấy ba mẹ tớ, ân của cậu… tớ đã trả hết rồi.”

Cuối cùng cũng đến lượt tôi tra điểm.

Khi con số “0” hiện lên trên màn hình, thời gian như ngừng lại.

Còn chưa kịp để mọi người ăn mừng.

Tóc tôi đã bị mẹ túm chặt kéo ngược ra sau.

“Tưởng Tinh Dao! Ba mẹ phải lụng khổ sở đến chết để nuôi mày, mà mày lại thi ra cái con số trứng vịt lộn này à?!”

“Quả nhiên, Điềm Điềm đúng! Mày toàn chép! Mày là đồ gian lận!”

Cả lớp và thầy bàng hoàng, vội lao đến kéo mẹ tôi ra.

“Mẹ của Tinh Dao, bác hiểu nhầm rồi! Con bé điểm cao! Là do điểm bị ẩn đi vì quá xuất sắc!”

Ba tôi hét lớn một tiếng, chen qua đám đông…

“Đừng có lừa tao! Tụi tao không có học hành gì, còn biết đọc số! Đây rõ ràng là số 0 mà!”

Ba tôi túm chặt cổ áo tôi:

“Đi! Về với tao! Có hai con đường: một là đi lấy chồng, hai là đi công nhân!”

Tôi bị siết đến mức thở không nổi.

May mà các thầy giáo và mấy nam sinh trong lớp cùng nhau xông vào, cứu tôi ra.

Nước mắt tôi tức tưởi rơi xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...