Ván Cờ Lớp Chọn – Chương 7

CHƯƠNG 7

7

“Xạo!” — nó gào lên như điên, y như một bà đi chợ mất tiền.

“Nói mau! Cậu dùng cách gì?!”

Tôi giả vờ bị dọa sợ:

“Điềm Điềm… cậu bình tĩnh đi… tớ biết cậu thi không tốt nên tâm trạng không ổn, thật sự tớ chẳng dùng cách gì đặc biệt cả…”

Tôi ngập ngừng một chút.

Mắt ta sáng rực lên:

“Cậu nghĩ ra cái gì rồi đúng không?!”

Tôi gật đầu:

“Tớ nhớ lại một câu cậu từng .”

“Cậu bảo: chỉ cần ở lại lớp chọn, cho dù là ‘xông hơi’ thì cũng có thể ‘xông’ tớ vào 985.”

“Thế nên… có khi nào tớ bị các cậu ‘xông hơi’ thành người như bây giờ rồi không?”

Rồi tôi ra vẻ trách móc:

“Còn cậu nữa, Điềm Điềm… kiểm điểm thì cũng vừa vừa thôi chứ. Cậu suýt nữa bị loại rồi đó, biết không?!”

Mặt Hạ Điềm Điềm giống y như vừa nuốt phải mật đắng.

Chắc giờ ta đang tự hối hận đến mức ruột gan xoắn lại.

Hối hận vì sao ngày xưa lại nghĩ ra cái trò ngu ngốc ấy để kéo tôi vào lớp chọn!

Sau kỳ thi thử lần một, trạng thái của Hạ Điềm Điềm càng tệ hơn.

mà điểm thi lần hai cũng không khá hơn là bao.

Tuy vẫn còn trụ lại lớp chọn, mỗi ngày đến trường là bộ dạng ngơ ngẩn như mất hồn.

Chỉ cần nghe đến hai chữ “thi cử” là lại run như cầy sấy.

Nó bắt đầu không theo kịp tiến độ học nữa, mấy lần trong giờ học còn cầu giáo viên giảng lại bài.

Nhưng điều này khiến cả lớp khó chịu:

“Hạ Điềm Điềm, cậu không hiểu thì học thêm sau giờ, đừng kéo cả lớp lùi lại. Mấy phần này tụi tớ học hết rồi, chẳng lẽ vì cậu mà phải dạy lại từ đầu à?”

Sau mấy lần như , Hạ Điềm Điềm không dám mở miệng nữa.

Từ đó trở đi, nó dành phần lớn thời gian chỉ để ngẩn người…

Hoặc lén theo dõi nhất cử nhất của tôi.

Nhưng nó vẫn đối xử với tôi “tốt lắm”.

Trước kỳ thi thử lần ba, nó còn :

“Tinh Dao, lần này tớ ôn rất kỹ, cậu cứ chép đáp án của tớ nhé, không cần khách sáo đâu.”

Tôi rạng rỡ, đưa nó ly trà sữa:

“Cảm ơn Điềm Điềm nha~ Vậy thì tớ không khách sáo thật đấy!”

Sau kỳ thi thử lần ba, Hạ Điềm Điềm xếp hạng… 226 toàn khối.

Lần này, ta chính thức bị loại khỏi lớp chọn.

Ngay sau kỳ thi là lễ xuất quân chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Trong buổi lễ, hiệu trưởng đã đặc biệt khen ngợi tôi.

Vì tôi đã đạt 738 điểm trong kỳ thi thử — danh xứng với thực — đứng đầu toàn khối.

Tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường, hiệu trưởng mời tôi lên sân khấu để phát biểu chia sẻ kinh nghiệm học tập.

Tôi bước lên bục phát biểu.

Chưa kịp đứng vững, thì Hạ Điềm Điềm bất ngờ lao lên.

Nó đẩy tôi sang một bên, giật lấy micro, lớn tiếng hét lên:

“Tôi là học của Tưởng Tinh Dao — Hạ Điềm Điềm! Bây giờ, để tôi thay Tưởng Tinh Dao chia sẻ kinh nghiệm cho mọi người!!”

Các biết không? Thành tích của ta, đều là chép mà có đấy!

Kỳ thi vào lớp chọn lần trước, ta chép bài của tôi.

Còn kỳ thi thử lần này, chắc chắn ta lại chép của mấy xung quanh!

Không thì sao có thể đạt điểm cao như chứ?!

Cho nên, tôi đề nghị nhà trường điều tra rõ vụ này, đuổi học Tưởng Tinh Dao – cái đồ gian lận kia!

Hiệu trưởng và các thầy đều sững sờ.

Đúng lúc này, Chu Dật Lễ xông lên, định kéo Hạ Điềm Điềm ra ngoài.

Nhưng thấy cậu ấy, Hạ Điềm Điềm càng kích hơn.

“Hiệu trưởng! Tôi còn muốn tố cáo thêm! Tưởng Tinh Dao và Chu Dật Lễ không tuân thủ nội quy học sinh! Yêu sớm! Trốn học! Vào tiệm net! Hẹn hò ở khách sạn…”

Hiệu trưởng về phía giáo viên chủ nhiệm của hai lớp.

Cả hai thầy đều khó xử, nét mặt không nên lời.

“Hiệu trưởng, đầu năm Chu Dật Lễ xếp hơn 600 toàn khối. Lần thi thử lần ba này đã lên tới hơn 200. Tiến bộ rất lớn…”

“Còn Tưởng Tinh Dao thì khỏi , thành tích của em ấy ai cũng thấy rõ…”

“Cho nên, dù hai ấy thân thiết một chút, chúng tôi không tin họ đang đương sớm…”

Bởi vì — một định luật bất thành văn trong thế giới này:

Học sinh giỏi thì không thể sớm.

Hoặc có thể , chỉ cần không ảnh hưởng đến điểm số, học sinh giỏi sớm thì sao chứ?

Kết luận cuối cùng là: chắc chắn Hạ Điềm Điềm bị điên rồi.

Nhưng Hạ Điềm Điềm không dễ gì bị đánh bại.

Cô ta như con khỉ điên, vừa nhảy vừa gào:

“Nếu mấy người không điều tra chuyện gian lận và sớm của Tưởng Tinh Dao, tôi sẽ tố lên Sở Giáo dục! Tôi sẽ tung mọi chuyện lên mạng!”

Hiệu trưởng nghe xong thì hơi hoảng:

“Thế… thì… điều tra đi.”

Giáo viên thật ra thấy không cần thiết, chỉ cho có, bèn hỏi những ngồi quanh tôi lúc thi.

Các ấy lúng túng đến độ chỉ muốn độn thổ:

“Thưa thầy, điểm của tụi em đâu có cao bằng Tưởng Tinh Dao. Cô ấy hơn tụi em tận bốn, năm chục điểm, sao mà chép ạ?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...